• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương bù nè, hôm nay hai chương thôi nhé mọi người, nhấm nháp từ từ thôi chứ dồn một lần nhiều quá là ngán à hihi.

___________________________________

Tô Mặc liên lạc để Bạch Phong dẫn thuộc hạ đi khỏi khu vực nguy hiểm sau đó đó điều Hắc Tĩnh lái phi cơ tới, mọi việc được cô điều khiển một cách hoàn hảo đến bất ngờ, nếu là Tô Mặc trước kia thì đây không phải là gì to tác nhưng Tô Mặc của hiện tại lại là một người mất trí nhơ. Nam Thiệu Hàn cảm thấy mình đã nhặt được một bảo bối vô cùng quý giá.

Chuyện còn lại của Hoàng Tôn giao cho Nam Hi An giải quyết, Tô Mặc và Nam Thiệu Hàn sáng hôm sau liền quay lại Mỹ.

Cửa tiệm của tiêu Giao bị đẩy vào.

“Tiểu Trình”.

Tiểu Trình nghe tiếng gọi quen thuộc liền vui mừng quay người lại.

“Mẹ ơi” tiểu Trình chạy tới nhào vào người Tô Mặc.

“Tiểu Mặc, mừng em trở lại” Tiêu Giao lên tiếng.

Tô Mặc nói “chị Tiêu cảm ơn chị đã chăm sóc cho tiểu Trình, đã làm phiền chị rồi”.

Tiêu Giao cười “nói gì vậy, tiểu Trình rất ngoan đó”.

Tiêu Giao nhìn người đàn ông bên cạnh Tô Mặc, nhìn một cái liền nhận ra thân phận của anh, tiểu Trình chính là một bản sao y hệt anh ta.

Tô Mặc lên tiếng giới thiệu “chị tiêu đây là ba của tiểu Trình, khụ, tính ra thì chính là em chồng của chị”.

Tiêu Giao nghe nói vậy có chút ngượng ngùng “được rồi đừng nói chuyện xa như vậy”.

Trong lúc Tô Mặc và Tiêu Giao nói chuyện thì hai con người kia mắt lớn mắt nhỏ bắt đầu đánh giá nhau.

“Ba ba?” tiểu Trình tò mò lên tiếng gọi thử.

Nam Thiệu Hàn bị gọi cho sửng sốt, cảm thấy lúng túng không biết nên hành động gì tiếp theo.

Tô Mặc nói nhỏ “mau bế con đi”.

Nam Thiệu Hàn nói “được” sau đó máy móc bế tiểu Trình lên, động tác vô cùng cứng nhắc.

Nhưng tiểu Trình ngược lại cảm thấy được ba bế không tồi, cảm giác vô cùng an toàn.

Tô Mặc nhìn hình ảnh ấm áp trước mặt cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Tiêu Giao lên tiếng hỏi “hôm nay em sẽ đưa tiểu Trình đi sao?”, đã quen cuộc sống có tiểu Trình bên cạnh nên không khỏi có cảm giác tiếc nuối.

Tô Mặc gật đầu “vâng, hôm nay sẽ sang Pháp để cho tiểu Trình gặp ông bà nội”.

Tiêu Giao gật đầu “khi rảnh nhớ đưa tiểu Trình đến thăm chị”.

Tô Mặc gật đầu nói “được” chỉ cần Tiêu Giao còn có quan hệ với Nam Ngôn thì họ không sợ không có cơ hội gặp mặt.

Nam Thiệu Hàn và Tô Mặc đưa tiểu Trình đi không lâu thì giữa tiêu Giao và Nam Ngôn xảy ra không ít chuyện, Nam Ngôn là một nhân vật uy phong trên thương trường lại rất ít xuất hiện nhưng hiện tại truyền thông vào báo chí liên tục truyền tin Nam Ngôn đã có vị hôn phu còn lăng nhăng bên ngoài với nhiều người. Nam Ngôn tìm mọi cách để áp chế tin đồn xuống nhưng giống như có một ai đó có ý đối chọi với hắn, hắn biết chắc người này là ai. Nam Ngôn dựa vào ghế thở dài, Tiêu Giao lại liên tục từ chối gặp mặt hắn, hắn không có cách nào giải thích với cô, đột nhiên Nam Ngôn cảm thấy hối hận vì đã có ý định chơi đùa với Nam Thiệu Hàn.

___________________________________

Trong một cung điện nào đó, sáu con người à không, là năm người và một chó ngồi nhìn nhau.

Cha mẹ Nam đối với việc tự nhiên nhảy ra một đứa cháu trai cảm thấy vô cùng lúng túng, không biết phải đổi xử với đứa bé như thế nào, sợ làm quá sẽ khiến đứa bé sợ hãi. Cũng may là Tô Mặc đã có chuẩn bị trước, cô xoa xoa đầu tiểu Trình, tiểu Trình liền hiểu ý, ngọt ngào gọi “ông nội, bà nội”. Ba mẹ Nam bị một tiếng gọi này làm cho cảm giác dâng trào, cảm giác làm cha mẹ dâng lên trong người. Mặc dù ông bà có ba người con trai nhưng làm sao giống chứ, tụi nó làm gì dễ thương ngọt ngào như vậy, một đứa thì quậy phá suốt ngày, còn hai đứa thì lạnh như là ở bắc cực.

Mẹ Nam lên tiếng “bảo bối, đến đây với bà nội nào”, tiểu Trình ngoan ngoãn đi đến ngồi vào lòng mẹ Nam.

Mẹ Nam ôm hôn tiểu Trình, trong lòng vô cùng thoả mãn.

Ba Nam bên cạnh cũng lên tiếng “bà xã, tôi cũng muốn ôm cháu”.

Mẹ Nam nhìn tiểu Trình ngoan ngoãn trong lòng rồi lại nhìn ba Nam “muốn ôm cháu, ông đi mà kêu hai đứa con ngoan kia mà sinh cho ông, hừ”, sau đó lại cuối xuống dịu dàng nói với tiểu Trình “bảo bối, bà đưa cháu đi vườn hoa chơi nhé” nói rồi liền đứng dậy ôm cháu rời đi, Simon đánh giá hoàn cảnh một chút sau đó đứng dậy ngoắc đuôi đi theo mẹ Nam, nó nên đi theo chủ nhân mới thì hơn. KHÔ𝗡G QUẢ𝗡G CÁO, đọc t𝘳u𝘺ện tại _ 𝑇Ru𝙈𝑇RUY𝖾𝗡.V𝗡 _

Ba Nam xấu hổ nhìn Tô Mặc và Nam Thiệu Hàn “khụ, ba đi xem bọn họ” nói rồi liền vèo cái biến mất.

Trong phòng chỉ còn hai người, Tô Mặc cảm thấy bàn tay đặt trên đó mình xiết chặt, cô nhìn Nam Thiệu Hàn “sao vậy?”.

Nam Thiệu Hàn khàn giọng “tiểu Trình cũng đã bị ba mẹ đưa đi, chúng ta làm chút chuyện thú vị đi”.

Tô Mặc nhăn mày, tên này làm đến nghiện luôn rồi sao.

__________________________________

Ăn chay lâu quá, có ai muốn làm miếng thịt không nè.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK