• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong toà lâu đài tráng lệ tại Pháp, Tô Mặc đứng đối diện với người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế, cô hơi khom người: “Thưa tổng thống John, tôi là Tô Mặc vệ sĩ chính của ngài trong thời gian này”.

“Được rồi, tôi đã nghe bên trung tâm vệ sĩ báo về cô, cô rất tài giỏi” Tổng thống John nói với giọng địu nhẹ nhàng, ổng rất thưởng thức cô gái đứng trước mặt này, dù chỉ 23 tuổi, mới làm vệ sĩ được hai năm nhưng đã lập được vô số công lớn.

“Tạm được thôi ạ” Tô Mặc hơi mỉm cười trả lời một cách khiêm nhường.

“Rất tốt, cô chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ sớm xuất phát đến Mỹ” tổng thống John cảm thấy khá thích cô gái này, có tài năng, có sắc đẹp, có tự tin kiêu ngạo nhưng không hống hách.

“Dạ” Tô Mặc đáp lời sau đó xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này một người đàn ông từ cửa chạy nhanh vào hớt hải nói: “Tổng thống John, bên lão đại Nam Thiệu Hàn cho báo tin ngài ấy đang trên đường đến đây”.

Tổng thống John nhăn mày nghĩ chẳng phải ông đã báo tin chuẩn bị sang Mỹ để bàn chuyện với hắn sau, sao bây giờ lại đột ngột đến đây, đúng là không hiểu được, ông nhẹ nhàng thở ra: “Được rồi, chuẩn bị đến nhà chính tiếp đón Nam Thiệu Hàn”.

_____________________________________________

Trước cổng nhà chính một hàng xe Cadillac dừng lại, bước xuống đầu tiên là Bạch Phong và Bạch Nhất, sau đó Bạch Nhất vòng đến cửa sau xe nhẹ nhàng mở ra rồi khom người cung kính: “Lão đại”. Nhìn thấy Nam Thiệu Hàn bước xuống xe, tổng thống John vội vàng đi tới: “Nam lão đại sao lại đột ngột đến đây?”.

Tô Mặc đi bên cạnh nhìn người đàn ông mà đến tổng thống cũng phải nói chuyện một cách dè chừng, chắc chắn là một đại nhân vật nào đó, nhưng mà người đàn ông này thật mẹ nó mê người mà. Không ổn, hình như cô bị gương mặt của người đàn ông này mê hoặc rồi.

Mà bên này Nam Thiệu Hàn cũng nhăn mày nhìn về phía Tô Mặc, trong mắt không có chút rung động nào trước vẻ đẹp của cô, hắn ghét tiếp xúc gần phụ nữ, đặc biệt là lúc bàn công việc. Thấy Nam Thiệu Hàn nhăn mày nhìn Tô Mặc, biết bản tính chán ghét phụ nữ của hắn, tổng thống John vội vàng nói: “Đây là vệ sĩ của tôi, mong Nam lão đại không để ý”.

Nghe hai chữ vệ sĩ trong mắt Nam Thiệu Hàn thoáng sửng sốt nhưng rất nhanh liền biến mắt, ngược lại Bạch Phong Bạch Nhất hơi trợn mắt nhìn Tô Mặc. Bạch Nhất nói nhỏ với Bạch Phong: “Có vệ sĩ nào như cô ta chứ bận vest trắng nổi bậc như vậy, người không biết còn tưởng cô ta là nhân vật chính đấy. Hơn nữa người phụ nữ này còn mảnh mai yếu ớt như thế nói không chừng một cái búng tay của tôi là có thể làm ngã cô ta rồi, nhưng mà gương mặt đúng là tuyệt sắc thật đấy, tôi còn tưởng là người tình nhỏ của tổng thống John”. Bạch Phong không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.

Thấy Nam Thiệu Hàn đã bớt khó chịu, tổng thống John vội mời hắn: “Nam lão đại, chúng ta vào nhà chính bàn việc”. Nam Thiệu Hàn gật đầu bước song song với tổng thống John vào nhà chính. Tô Mặc Bạch Phong Bạch Nhất cũng vội vàng đi theo phía sau hai người.

_____________________________________________

Trong nhà chính chỉ có Nam Thiệu Hàn và tổng thống John ngồi đối diện với nhau trên ghế, còn những người khác đều ở ngoài canh cửa.

“Nam lão đại, sao anh lại đến đây? Xảy ra chuyện gì sao?” Tổng thống John vội vàng hỏi, Nam Thiệu Hàn tới đây chắc chắn đã xảy ra chuyện. Nam Thiệu Hàn cười lạnh nhìn tổng thống John: “Mấy con chuột muốn gặm hàng của tôi, đến tìm nó chơi đùa một chút”. Nhìn nụ cười của hắn tổng thống John cảm thấy lạnh sống lưng, không biết kẻ ngu ngốc nào lại dám đụng đến hàng của hắn.

“Không có gì thì được rồi. Chuyện lúc trước tôi nói anh suy nghĩ thế nào?” Tổng thống John hơi cười lấy lòng nói. Ông vừa đặt của Nam Thiệu Hàn một lô vũ khí mới, mặc dù vũ khí rất tốt nhưng giá thì hơi đắt, dù gì đã làm ăn với nhau nhiều năm, ông muốn Nam Thiệu Hàn giảm cho mình 5%, dù chỉ 5% nhưng đó là khoảng không nhỏ.

“Lô hàng này tôi sẽ giảm 10%, chỉ là khoảng thời gian tôi ở đây cần ông hợp tác chút sức để bắt chuột, dù gì ở đây cũng không phải là địa bàn của tôi”. “Được, không vấn đề gì” tổng thống John mừng rỡ trả lời.

______________________________________________

Khác với không khí nghiêm túc bên trong nhà chính, không khí ngoài cửa này có vẻ khá thoải mái. Tô Mặc đứng nghiêm chỉnh nhìn xung quanh, bên cạnh là Bạch Phong và Bạch Nhất. Bạch Nhất nhìn cô cười cười hỏi: “Cô là vệ sĩ thật à? Cô có thể đánh nhau sao?”.

“Muốn đánh?” Tô Mặc nhăn mi nhìn Bạch Nhất sau đó cô đi ra xa cửa một khoảng rồi nói: “Đến đi”. “Cái gì, cô muốn đánh nhau với tôi?” Bạch Nhất chỉ tay vô mặt mình hỏi, người phụ nữ này muốn đánh với hắn, có giỡn không vậy.

“Không dám?” Tô Mặc khó chịu nhìn Bạch Nhất, người đàn ông này chẳng phải muốn đánh nhau sao, bây giờ lại hỏi ngược lại cô. “Được, tôi đến” Bạch Nhất nghiến răng nói, là cánh tay đắc lực của Nam Thiệu Hàn hắn sao có thể để yên cho sự khinh thường này của Tô Mặc.

“Đừng quá đáng, dù sao đây cũng là phủ tổng thống” Bạch Phong nói với Bạch Nhất, hắn cũng cảm thấy người phụ nữ này quá kiêu ngạo, những cánh tay đắc lực của Nam Thiệu Hàn người nào cũng có thân thủ cao cường, nhưng so với bọn hắn thì thân thủ của Bạch Nhất đúng là giỏi hơn một chút, nếu Bạch Nhất thật sự ra tay đánh chết cô ta thì không hay, dù gì cũng là vệ sĩ của tổng thống, còn chỉ chơi đùa một chút thì chắc là không sao.

“Yên tâm, sẽ không đánh chết cô ta” Bạch Nhất nói xong liền nhanh nhẹn tung nắm đấm về phía bóng dáng màu trắng đằng xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK