Chương mới nữa nè, hôm nay đọc tới chán luôn nha mọi người.
____________________________________
Trương Kỳ hỏi “ý cô là Hàn đeo bám lấy cô?”.
Tô Mặc thoải mái nói “đương nhiên” còn không phải sao, tối qua bám lấy cô cả một đêm không cho cô nghỉ ngơi.
Thuộc hạ cười khổ nhìn vị lão đại nhà mình đang đen mặt vì bị người ta ghét bỏ, cũng thầm cầu an cho vị Trương tiểu thư kia, khi không lại chạy đến đây chọc cho chủ mẫu nói ra những lời này.
Trương Kỳ khinh bỉ nói “Lưu Tuyết, loại người như cô đúng là không xứng với Hàn” sau đó nhìn Nam Thiệu Hàn phía sau Tô Mặc “Hàn, anh đã nhìn rõ con người cô ta chưa?”.
Tô Mặc quay đầu lại không biết Nam Thiệu Hàn đã đứng sau cô từ lúc nào, nhưng cô hoàn toàn không sợ anh hiểu lầm mình, chỉ tò mò anh sẽ đối phó với chuyện này thế nào.
Nam Thiệu Hàn độc ác nói “Trương tiểu thư lấy đâu ra cái quyền để đánh giá người phụ nữ của tôi?”.
Trương Kỳ sững sờ, đây không phải là những lời mà Nam Thiệu Hàn nên nói, không phải anh nên tức giận rồi đuổi Lưu Tuyết đi sao, cô ta mới là người thật lòng với anh.
Trương Kỳ hoảng hốt “Hàn…anh nói gì vậy? Lưu Tuyết nói là anh bám lấy cô ta, anh sao có thể như vậy?”.
Nam Thiệu Hàn buồn cười “tại sao tôi không thể như vậy? tôi chỉ là đang đeo bám người phụ nữ của mình. Còn nữa, gọi tôi là Nam lão đại, Hàn không phải là cô có thể gọi”.
Tô Mặc kinh ngạc, trong lòng thầm tán thưởng Nam Thiệu Hàn, anh chính là máy đánh trà xanh đây mà.
Trương Kỳ tức giận đến điên, cô ta cười “ha ha, Nam lão đại, một lão đại như anh mà lại bị cô ta lừa gạt, anh có biết cô ta còn một bí mật không muốn ai biết không?” Trương Kỳ không nhìn thấy tiểu Trình bên cạnh Tô Mặc liền nghĩ là Tô Mặc đang lừa dối Nam Thiệu Hàn
Nghe đến đây trong lòng Tô Mặc cũng lộp bộp, cô đương nhiên biết chuyện Trương Kỳ muốn nói là gì, cô muốn ngăn cô ta lại nhưng cô lại không muốn lừa dối Hàn tiếp nữa. Cô cũng muốn biết anh sẽ có thái độ gì, nếu như anh không chấp nhận có con thì có lẽ bọn họ cũng nên kết thúc, cô không thể tiếp tục trầm mê vào sự ấm áp của anh được nữa, cô không thể rời bỏ tiểu Trình.
Ánh mắt Nam Thiệu Hàn nhìn Trương Kỳ như kiểu có gì thì mau nói lẹ rồi biến đi, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bà xã hắn nữa.
Trường Kỳ nói “Lưu Nhã đã từng có con với người khác, anh có biết không? Đứa bé đó đã ba tuổi và cô ta đã giấu nó đi”.
Tô Mặc nhìn chăm chú Nam Thiệu Hàn, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên khuông mặt Nam Thiệu Hàn, có kinh ngạc, có không dám tin sau đó là vui mừng, cô không biết được suy nghĩ của anh là thế nào.
Nam Thiệu Hàn nhìn Tô Mặc “bảo bối, cô ta nói…là thật, đứa bé….” Tô Mặc bình tĩnh gật đầu.
Nam Thiệu Hàn liền kích động ôm chặt Tô Mặc “thật may, thật may là vẫn còn, cảm ơn em, bảo bối”.
Tô Mặc ngẩn ngơ, không hiểu rốt cuộc là sao, Nam Thiệu Hàn thích con như vậy, tại sao Nam Ngôn còn lừa gạt hắn như thế.
Trương Kỳ hoảng loạn “tại…sao, rốt cuộc…sao lại như vậy” cô ta không tin nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi thứ hoàn toàn không như những gì cô ta nghĩ.
Nam Thiệu Hàn tách Tô Mặc ra, nhìn Trương Kỳ lạnh lùng nói “có một điều cô không biết, tôi..chính là ba đứa bé đó”.
Trương Kỳ trợn mắt, mọi thứ trong não cô ta loạn hết cả lên.
“Người đâu” Nam Thiệu Hàn gọi.
Một thuộc hạ cung kính “dạ chủ nhân”.
Nam Thiệu Hàn nói “đưa Trương tiểu thư về đảo, không được phép đặt chân đến đất liền nữa”.
Thuộc hạ nhận lên “dạ”.
Trương Kỳ cả người ngơ ngác bị thuộc hạ của Nam Thiệu Hàn lôi đi, thì ra ngay từ đầu cô ta đã thua, thì ra Nam Thiệu Hàn ngay từ đầu đã là của Tô Mặc, cô ta có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể so sánh được với Tô Mặc.
Nam Thiệu Hàn ôm Tô Mặc vào phòng bắt đầu một cuộc tra khảo.
Nam Thiệu Hàn hỏi “tại sao lại giấu tôi chuyện của đứa bé?”.
Tô Mặc thành thật khai báo, kể hết những gì mà Nam Ngôn đã nói với mình. Nam Thiệu Hàn tổng hợp lại những lời Nam Ngôn nói với hắn, cuối cùng cho ra một đáp án, Nam Ngôn chính là ngứa tay ngứa chân muốn chơi hắn một vố, hắn đúng là rất có phước nên mới có thể có một người anh tốt như vậy. Vậy thì cũng đừng trách hắn đáp lễ.
Mọi chuyện cỡ ngỡ đã được giải quyết xong xuôi nhưng….
“Bảo bối, đứa bé…”
Tô Mặc tức giận rống lên “anh có thôi đi không, đứa bé vẫn còn” Nam Thiệu Hàn đã quấn lấy cô cả buổi trưa chỉ để hỏi “đứa bé thật sự còn sao?” chỉ một mà hắn hỏi đã không dưới năm mươi lần.
Buổi chiều lại có một vài vị khách không mời mà đến, nếu được Nam Thiệu Hàn thật sự không muốn mở cửa cho họ vào.
___________________________________
Hôm nay lên tận ba chương, muốn sạch vốn, mọi người đã ngán chưa để Vũ biết mà dừng lại hihi.