“Chị Mặc, làm vệ sĩ cho tổng thống có thú vị không, lúc ra ngoài chị có đi chơi không?” Lý Nhã hỏi, phải biết dù là cũng trong nước Pháp nhưng trung tâm vệ sĩ của bọn họ được xây ở một nơi cách xa thế giới bên ngoài, xung quanh trung tâm là những căn nhà cao cấp chỉ những vệ sĩ cấp một như Tô Mặc mới có thể sở hữu riêng, vì vậy bọn họ rất ít cơ hội để đi ra ngoài trừ khi có nhiệm vụ. Cho nên Lý Nhã đối với thế giới bên ngoài vô cùng hiếu kỳ.
Tô Mặc nói “thú vị?”.
Lý nhã gật gật đầu “đúng vậy, là có chuyện gì hay gặp một ai đó thú vị?”.
Tô Mặc không khỏi suy nghĩ về Nam Thiệu Hàn, cô mỉm cười nói “đúng là có một người thú vị”.
Lý Nhã tò mò hỏi “chị Mặc, là ai vị?” người có thể khiến cho Tô Mặc hứng thú không biết là dạng người như thế nào nhỉ.
Tô Mặc sắp xếp câu trả lời sau đó chọn ra một câu đúng nhất nói “bạn trai chị”.
Lý Nhã gật đầu “À, thì ra là bạn trai chị”. Sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng, cô kinh ngạc thét lên “cái gì, chị….chị có bạn trai?”.
Tô gật đầu chắc chắn, Lý Nhã chỉ biết trợn mắt nhìn, đại não loạn lên. Tô Mặc thế nhưng có bạn trai, không đúng, phải nói là vậy mà có người đàn ông có thể làm bạn trai của Tô Mặc.
Lý Nhã nghĩ nghĩ rồi hỏi “chị Mặc, anh ta cũng là vệ sĩ sao, ở đại đội nào?”. Lý Nhã cố lục lọi trí nhớ về những nam vệ sĩ cấp cao, nhưng cô vẫn không thấy có người nào có thể xứng với Tô Mặc.
Tô Mặc nói “không phải, có cơ hội sẽ cho em gặp mặt”.
Lý nhã gật đầu “được, chị phải giữ lời đấy”.
Sau khi trò chuyện một hồi cùng Lý Nhã, Tô Mặc rời đi, cô đang muốn đến phòng của đội trưởng, chỉ là trên đường đi cô gặp phải một cô gái, là nhân vật đáng ghét trong câu chuyện của Lý Nhã. Cô ta nhìn Tô Mặc bằng một ánh mắt không mấy thân thiện khiến Tô Mặc hơi nhíu mày, cô cũng không quan tâm lắm chuẩn bị bước qua thì Lục Anh đột ngột lên tiếng “cô cuối cùng cũng trở về”.
Tô Mặc nhìn Lục Anh hỏi “chúng ta thân quen?”
Lục Anh tức giận nói “đừng tưởng lần trước thắng tôi thì cô có thể lên mặt? Bây giờ tôi cũng đã là vệ sĩ cấp một. Tô Mặc, ai mạnh ai yếu còn chưa biết được”.
Tô Mặc cười nói “chẳng phải cô cũng nói đã từng bị tôi đánh bại hay sao, vậy đương nhiên là tôi mạnh, cô yếu”.
Lục Anh trợn mắt “cô…cô đợi đó cho tôi, trận đấu lần này tôi nhất định sẽ không thua cô” nói rồi cô ta tức giận rời đi. truyện tiên hiệp hay
Tô Mặc còn muốn hỏi trận đấu gì nhưng Lục Anh đã đi mất, cô thầm thở dài, phiền phức đúng là phiền phức, cô không muốn tìm đến nó thì nó cũng tự chạy đến trước mặt cô a.
____________________________________________
Trong một phòng làm việc.
Tô Mặc cuối đầu trước một người đàn ông nói “báo cáo đội trưởng, tôi đã quay về”.
Người đàn ông thở dài “tiểu Mặc, có cần xa cách với anh như thế không, cứ gọi anh Phong là được rồi”.
Tô Mặc lạnh nhạt trả lời “đây là công việc”.
Người đàn ông tươi cười nói “được rồi được rồi, nhiệm vụ của em thế nào”.
Tô Mặc nói “đã hoàn thành”.
Tô Phong gật đầu sau đó cười nói “rất tốt, vậy bây giờ anh đưa em đi ăn ngon để chút mừng”.
Nói rồi Tô Phong cầm áo khoác lên chuẩn bị dẫn Tô Mặc ra ngoài, nhưng đi vài bước thấy Tô Mặc vẫn đứng yên, anh quay lại hỏi “tiểu Mặc, sao thế?”.
Tô Mặc nhìn chằm chằm Tô Phong, cô rằng giọng nói “Tô Phong, anh rốt cuộc là đang chơi trò gì?.
Tô Phong nói “chơi trò gì chứ, không phải anh lo lắng em đói hay sao?”.
Tô Mặc lạnh lùng nói “anh gọi tôi về giúp đỡ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”.
Tô Mặc sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói “chuyện đó, chuyện đó… thực ra là thủ lĩnh tổ chức vệ sĩ thế giới yêu cầu mỗi trung tâm vệ sĩ cử người để tham gia tuyển chọn người giám sát tổng trung tâm vệ sĩ”.
Tô Mặc hỏi lại “cho nên chuyện gấp cần giúp đỡ của anh chính là chuyện này.
Tô Phong xâu hổ gật đầu.
Tô Mặc lạnh lùng nói “rất tốt, tạm biệt”. Cô còn tưởng anh ta gặp khó khăn cho nên gấp gáp quay về đây, cuối cùng…hừ.
Tô Phong vội vàng ngăn cô lại “được rồi tiểu Mặc, anh xin lỗi vì đã lừa em, nhưng việc anh làm đều là muốn tốt cho em, em tài giỏi như vậy, chức vị giám sát mới có thể giúp em tiến xa hơn. Khụ..hơn nữa, anh cũng cần nhờ chức vị này để làm một số chuyện”.
Tô Mặc nói “vậy đây chính là mục đích chính của anh”.
Tô Phong cười lấy lòng nói “anh biết em chắc chắn sẽ giúp anh mà, đúng không?”
Thật đúng là hết cách với người này, Tô Mặc thở dài “anh sẽ là người quản lý chức vụ”.
Thấy Tô Mặc đã đáp ứng giúp đỡ, Tô Mặc gật đầu lia lịa “được được”.
Tô Mặc vừa đi ra cửa vừa nói “đi thôi”.
Tô Phong thắc mắc “đi đâu”.
Tô Mặc không nhịn được lớn tiếng “không phải nói đi ăn sao, muốn chết đói?”
Tô Phong liền vui vẻ nói “được, anh đưa em đi ăn ngon”.
___________________________________________
Mọi người ủng hộ truyện ngắn mới của mình với nha “ác hồ ly mười hai đuôi” cảm ơn ạ ❤️