• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người này đúng là cao thủ, Tô Mặc cũng phải phí chút sức lực mới có thể hạ gục, vì đây là phòng thí nghiệm nên bọn họ không thể dùng súng bắn loạn được, lỡ nổ phái một cái gì không nên nổ thì chắc chắn bọn họ sẽ cùng nhau xuống mồ, giờ chỉ còn cách hoạt động tay chân thôi. Tô Mặc nhìn thoáng qua Bạch nhất anh ta thân thủ khá tốt, đang ở thế thượng phong, Bạch Phong thì cũng không đến nổi nào, đám thuộc hạ thì có vẻ không ổn lắm. Nhìn về phía Nam Thiệu Hàn hắn vẫn đang đứng yên đối diện với người đàn ông kia, không ai động thủ, đột nhiên một người áo trắng lao về phía Nam Thiệu Hàn, Nam Thiệu Hàn giơ tay bóp chặt cổ người đàn ông, động tác nhanh đến nổi Tô Mặc cũng không nhìn thấy được. Chỉ thấy người đàn ông giãy dụa nhưng không thể nào thoát ra được, rất nhanh cũng không còn giãy dụa nữa, Nam Thiệu Hàn liền quăng hắn ra. Lúc này bên phía Tô Mặc, Bạch Nhất và Bạch Phong đã giải quyết hết những người kia. Cuối cùng chỉ còn lại người đàn ông đứng đối diện Nam Thiệu Hàn từ đầu tới giờ vẫn chưa động thủ.

“Đây là kết cục của việc động vào hàng của anh sao?” người đàn ông nhìn những đồng bọn đã bị hả gục hỏi. Nam Thiệu Hàn vẫn lạnh lùng nhìn ông ta không trả lời. “Haha” người đàn ông cười một tiếng sau đó nhìn Nam Thiệu Hàn với ánh mắt thù hận nói: “Dù có chết ta cũng phải lôi ngươi theo”. Ông ta tung cú đấm về phía Nam Thiệu Hàn, nhưng Nam Thiệu Hàn nhẹ nhàng tránh né sau đó tung cú đấm về phía người đàn ông khiến ông ta quăng ra xa, người đàn ông lại đứng dậy tiếp tục lao tới, Nam Thiệu Hàn liền đưa tay kẹp cỗ người đàn ông, ông ta hơi giãy dụa, lúc này phía dưới cánh tay lộ ra một ống tiêm chuẩn bị ghim vào cánh tay Nam Thiệu Hàn.

Nhìn thấy hành động của người đàn ông Tô Mặc, Bạch Phong và Bạch Nhất đồng thời hoảng hốt la lên: “Cẩn thận”. Tô Mặc vừa la vừa nhanh chóng chạy tới định bắt lấy tay của người đàn ông nhưng không kịp chỉ có thể trơ mắt nhìn, ngay khi ống tiêm chuẩn bị ghim vào da thịt Nam Thiệu Hàn, người đàn ông đột ngột nâng tay chính xác ghim vào cánh tay của Tô Mặc. “Haha, giết ngươi thì quá dễ dàng cho ngươi rồi, Nam Thiệu Hàn ta muốn ngươi phải chứng kiến cảnh người phụ nữ của mình chết dần chết mòn” người đàn ông độc ác nói, sở dĩ hắn chắc chắc đây là người phụ nữ của Nam Thiệu vì ông biết được Nam Thiệu Hàn rất ghê tởm phụ nữ, sẽ không cho phép người phụ nữ nào ở gần hắn nhưng hôm nay Tô Mặc lại có thể đi bên cạnh hắn.

Nam Thiệu Hàn ánh mắt thâm trầm, siết tay bẻ gãy cổ người đàn ông rồi quăng hắn ra sau đó Nam Thiệu Hàn nhanh nhẹn ôm lấy Tô Mặc đang muốn ngã xuống. Lúc này Tô Mặc chỉ cảm thấy toàn thân không còn sức lực, cô cảm giác được thân thể mình đang ngã xuống còn chưa cảm nhận được sự lạnh lẽo của mặt đất thì đã rơi vào vòng tay ấm áp của Nam Thiệu Hàn, hắn bế bổng cô lên hỏi: “như thế nào?”. Tô Mặc muốn lắc đầu nói không sao với hắn nhưng thân thể cô không còn sức lực để làm vậy, thấy Tô Mặc không trả lời mà chỉ nhăn mặt, ánh mắt Nam Thiệu Hàn càng tối hơn. Hắn vừa bế cô đi nhanh ra ngoài vừa ra lệnh: “Về bản doanh”.

_____________________________________________

Trong bản doanh của Nam Thiệu Hàn.

“Chủ nhân, Hắc Thanh báo, thuốc tiêm vào người vệ sĩ Tô là độc tố R7 vừa được hoàn thành chế tạo, nó khiến con người từ từ mất đi cảm giác, yếu dần rồi đau đớn đến chết” Bạch Phong cung kính nói, hắn đến ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nam Thiệu Hàn rít mạnh điếu xì gà trên tay nói: “Tiếp tục điều chế” Bạch Phong đáp: “Vâng” hắn biết phần trăm điều chế thuốc giải thấp đến nỗi gần bằng không, nhưng vậy thì đã sau dù thấp đến đâu thì chủ nhân vẫn sẽ không bỏ qua.

Bạch Phong nói tiếp: “Chủ nhân, những kẻ đứng đầu của tổ chức EN đã bị chúng ta diệt, phía dưới hiện giờ như rắn mất đầu” hắn nghĩ không có người dẫn dắt tổ chức EN chắc chắn sẽ tự giản thể rồi biến mất mà không cần bọn họ phải tốn công. “Giết, một kẻ cũng không được bỏ sót” Nam Thiệu Hàn lạnh lùng ra lệnh, ánh mắt không khỏi thoát ra sự khác máu. Bạch Phong hơi giật mình, bọn người kia đúng là đã đụng đến người không nên đụng rồi, Bạch Phong đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.

_____________________________________________

Tô Mặc tỉnh lại đã là ba ngày sau, cô không biết trong lúc mình hôn mê đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn, thứ nhất là tổ chức EN trong một đêm đã biến thành biển máu không một ai sống sót, thứ hai là bác sĩ riêng của Nam Thiệu Hàn đã bị nhốt trong phòng thí nghiệm ba ngày ba đêm không ăn không ngủ để điều chế thuốc giải cho cô, cuối cùng là trong ba ngày này Nam Thiệu Hàn người đàn ông lạnh lùng không gần phụ nữ lại chăm sóc cho cô.

Lúc Tô Mặc mở mắt chỉ thấy cả người nhức mỏi vô cùng khó chịu, cô muốn ngồi dậy xem nơi này là đâu nhưng không được, chỉ có thể nằm trên giường liếc nhìn, đây là căn phòng theo phong cách châu Âu cổ điện, mỗi chi tiết đều vô cùng tinh xảo, cô thắc mắc đây rốt cuộc là nơi nào.

“Tỉnh rồi?” Nghe giọng nói Tô Mặc liền nhìn về phía cửa, là Nam Thiệu Hàn trong ánh mắt của hắn hơi xuất hiện tia vui mừng. “Đây là đâu?” chỉ một câu hỏi nhưng Tô Mặc đã dùng hết sức lực của bản thân, cô thở hỗn hển. Thấy cô như vậy Nam Thiệu Hàn thoáng đau lòng, hắn trả lời: “đây là bản doanh của tôi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK