• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Nam Thiệu Hàn chạy đến khoang hầm thì Tô Mặc một lần nữa bị bắt giữ.

“Tất cả đứng yên” tên bắt giữ Tô Mặc, một tay chĩa súng vào đầu cô.

Nam Thiệu Hàn lạnh lùng nói “buông cô ấy ra, tôi sẽ cho cậu một con đường sống” bề ngoài Nam Thiệu Hàn bình tĩnh nhưng chỉ có hắn mới biết trái tim mình đang run rẩy cỡ nào.

Tên kia cười lạnh “Nam Thiệu Hàn, mày nghĩ mày còn cơ hội ra điều kiện với tao à” hắn biết lúc này hắn đã chẳng còn cơ hội, nhưng dùng cái mạng này để lấy mạng người phụ nữ của Nam Thiệu Hàn, đúng là đáng giá mà.

Nói xong, một tay hắn đẩy cửa khoang hầm ra, một khoảng không bao la, Tô Mặc bị gió tạt vào lấy lại chút tỉnh táo, cô thều thào “Hàn”.

Nghe giọng nó yếu đuối của cô, cả người Nam Thiệu Hàn không nhịn được một trận run rẩy.

Nam Thiệu Hàn rằng giọng “thả cô ấy ra”.

“Haha, Nam Thiệu Hàn, tao nên bắn vào đâu bây giờ, vào đây hay vào đây” họng súng lần lượt chĩa vào đầu rồi vào tim Tô Mặc.

“A, chết như vậy có quá dễ dàng hay không, haha” nói rồi hắn nhanh chóng giơ “pằng” máu từ bắp chân Tô Mặc bắt đầu thấm đỏ vào quần.

Hai mắt của Nam Thiệu Hàn cũng đỏ ngầu “chỉ cần thả cô ấy ra, mày muốn gì đều được”.

Tên kia liền nói “muốn mạng của mày thì sao?”.

Nam Thiệu Hàn không chần chừ đáp “được”.

Tô Mặc không nhịn được kêu lên “Hàn, không được” máu chảy ra ngày càng nhiều, cô lại càng chóng mặt, trước mắt hơi mờ đi.

Tên kia hơi giật mình một chút sau đó liền cười “haha, Nam Thiệu Hàn, mày muốn lừa ai chứ” hắn mới không tin Nam Thiệu Hàn dùng mạng mình để đổi, chắc chắn là có âm mưu.

“Không phải mày thích ném người xuống biển sao? cho người phụ nữ của mày trải nghiệm một chút vậy. Nói rồi liền đẩy Tô Mặc cùng chính mình ra khỏi cửa phi cơ, trong lúc đó Nam Thiệu Hàn cũng nhào đến nhưng hắn chỉ chụp được một khoảng không.

Nam Thiệu Hàn đứng lên chuẩn bị nhảy theo, Bạch Phong bên cạnh nhìn thấy liền ngăn hắn lại “chủ nhân”.

Nam Thiệu Hàn tràn đầy tức giận “tránh ra”.

Bạch Phong nghiêm túc nói “trừ khi người bước qua xác tôi”.

Bạch Phong cũng không phải là đối thủ của Nam Thiệu Hàn, hẳn chỉ dùng hai ba quyền là có thể đánh bay Bạch Phong, cũng không cần đánh chết như Bạch Phong nói, hắn biết Bạch Phong đều là vì tốt cho hắn. Nhưng nếu như không có Tô Mặc, hắn có thể còn tốt được sao.

Sau đó Nam Thiệu Hàn cũng không chần chừ nhảy khỏi phi cơ, mặc cho gió tạt thân thể đau đớn, Nam Thiệu Hàn vẫn mở mắt tìm kiếm bóng dáng cũng Tô Mặc, không nhịn được thì thào “Tô Mặc, xin em đừng rời khỏi tôi”.

Rất nhanh sau đó, thân thể của Nam Thiệu Hàn liền rơi vào trong biển, hắn điên cuồng tìm kiếm, thật lâu…thật lâu, biển rộng bao la vẫn không nhìn thấy bóng dáng của người mà hắn yêu thương.

Nam Thiệu Hàn mệt mỏi dựa vào tản đá gần đó, lại không nhịn được đấm mạnh vào tản đá, rồi ngã người nằm bịch xuống đó, một tay gác lên mắt, mà nơi khoé mắt cũng chảy ra một dòng nước không biết là nước biển hay nước mắt.

Lúc Bạch Phong cùng Hắc Thanh, Hắc Tĩnh đến, Nam Thiệu Hàn vẫn đang tìm kiếm Tô Mặc.

Bạch Phong nói “chủ nhân, người mau lên tàu, thuộc hạ đã cho người dùng rada để dò”

Hắc Thanh bên cạnh nói thêm vào “chủ nhân, xin người lên tàu, nếu người xảy ra chuyện gì, chủ mẫu quay lại biết nói thế nào”.

Cuối cùng Nam Thiệu Hàn đành phải lên tàu, vừa lên liền gặp được Lý Nhã, lúc nãy nhất quyết đòi đi theo để tìm Tô Mặc, lúc đó bọn học gấp gáp nên đành để mặc cô.

Nam Thiệu Hàn nhìn thấy Lý Nhã liền ra lệnh “bắt lấy cô ta”.

Bạch Phong tuy kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh, mà Lý Nhã cũng không hề chống trả. Cô biết, chuyện lần này đều tại cô, nếu lúc đó cô không rời đi thì chị Mặc và cả đứa bé chưa chào đời kia cũng sẽ không…..tất cả là lỗi của cô. Trong lòng Lý Nhã lúc này cũng chỉ còn ăn năn và hối hận.

Hắc Tĩnh đột ngột nói “chủ nhân, có yêu cầu kết nối từ Phương Hạo”.

Nam Thiệu Hàn tựa người vào ghế lạnh lùng nói “chấp nhận”.

Liên lạc được kết nối, màn hình lớn trên tàu liền xuất hiện khuông mặt anh tuấn, Phương Hạo lắc lắc ly rượu cười nói “Nam lão đại, xin chia buồn với anh, tôi nghe nói Nam phu nhân đã mang thai, lần này đúng là một xác hai mạng a”

Nam Thiệu Hàn nắm chặt tay sau đó nhẹ nhàng thả ra, nhếch môi “có thời gian động đến người phụ nữ của tôi, vậy sao không quản tốt người phụ nữ của mình?”.

Mà Phương Hạo sao khi nghe những lời này sắc mặt liền thay đổi, hắn nhanh chóng liên lạc với thủ hạ hắn an bài bảo vệ Lý Nhã.

Liên lạc vừa kết nối Phương Hạo liền gấp gáp hỏi “Lý Nhã đâu?”.

Phía bên kia hơi ngập ngừng “chủ nhân, Lý tiểu thư đi gặp bạn, nhưng không ngờ là đến bản doanh của Nam gia, chúng tôi không thể vào được, đến giờ cô ấy vẫn chưa trở về”.

Phương Hạo liền nhận ra vấn đề, hắn nhìn Nam Thiệu Hàn rằng giọng “Nam Thiệu Hàn, anh đã làm gì cô ấy?”.

Nam Thiệu Hàn cười lạnh “vấn đề này, không phải anh nên tự hỏi cô ta sao?”, Nam Thiệu Hàn ra lệnh cho Bạch Phong buông Lý Nhã ra.

Lý Nhã ngồi ở một góc khuất màn hình, tuy không nhìn thấy được hình dáng, nhưng mà giọng nói kia, có chết cô cũng không quên được. Nghe cuộc nói chuyện của hai người tim Lý Nhã đập liên hồi, không hiểu sao trong đầu cô lại vang lên một ý nghĩ đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK