• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Nhã cảm thấy đầu óc trống rỗng, lúc Bạch Phong thả cô ra cô chẳng cảm nhận được gì, bước chân vô thức tiến lại màn hình, hy vọng không phải là người đó.

Cho đến khi gương mặt của người kia xuất trong tầm mắt, Lý Nhã cảm thấy như mình bị tát một cái vô cùng đau đớn.

Phương Hạo nhìn thấy Lý Nhã, hô hấp như muốn ngừng lại, nhẹ giọng gọi “Lý Nhã”.

Lý Nhã cảm thấy cả người lạnh thấu xương, nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống. Tất cả là sự thật, người đàn ông ôn nhu chăm sóc cô, thế nhưng là kẻ độc ác hại chết chị Mặc và cả đứa bé.

Nhìn thấy Lý Nhã rơi nước mắt Phương Hạo liền hoảng loạn “Lý Nhã, Lý, Nhã”.

Mà Lý Nhã cũng không hề đáp lại.

Nam Thiệu Hàn lạnh lùng nói “xem ra người phụ nữa của anh cũng chẳng muốn nói chuyện cùng anh, Bạch Phong, đem người xuống đi”.

“Vâng” Bạch Phong nhận lệnh đưa Lý Nhã đi.

Phương Hạo trừng mắt “Nam Thiệu Hàn, anh muốn làm gì? Cô ấy không liên quan đến chuyện này”.

Cả người Nam Thiệu Hàn liền toả ra khí lạnh “cô ta không liên quan, vậy Tô Mặc liên quan sao? Tôi cũng chỉ là trả lại những gì anh đã làm”.

“Anh…” Phương Hạo còn chưa nói xong Nam Thiệu Hàn đã cắt đứt liên lạc, hắn tức giận xiết chặt ly rượu trong tay. “Bụp” ly rượu vỡ nát, từng mãnh vỡ ghim vào lòng bàn tay, máu hoà với rượu chảy xuống ướt đẫm tay áo nhưng lúc này Phương Hạo chẳng còn cảm thấy đau đớn, hắn quát lên với thuộc hạ “mau điều tra tung tích của Lý Nhã”.

Mà bên này Nam Thiệu Hàn dù nói là đáp trả Phương Hạo nhưng thực chất hắn cũng không động đến Lý Nhã, hắn biết Lý Nhã thực sự quan tâm Tô Mặc hơn nữa trong lòng Tô Mặc, Lý Nhã cũng chiếm một vị trí quan trọng, cô chắc chắn không muốn Lý Nhã xảy ra chuyện gì.

Nam Thiệu Hàn nhắm mắt tựa vào ghế “thế nào rồi?”.

Hắc Tĩnh báo “thưa chủ nhân, rada vẫn chưa dò được”.

Nam Thiệu Hàn nắm chặt hai tay, trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt, vừa đau đớn vừa khó thở.

Hắc Thanh bên cạnh hơi đắn đo, cuối cùng quyết định nói “chủ nhân, tôi biết người không muốn chấp nhận chuyện này nhưng chủ mẫu, cô ấy đã rơi xuống biển lâu như vậy nếu như không bị cá ăn thì với đôi chân bị thương cô ấy cũng không thể nào bơi vào bờ được, cô ấy chắc chắn đã…”

“Im miệng” Hắc Thanh còn chưa nói xong, Nam Thiệu Hàn đã lớn tiếng quát.

Hắn đương nhiên biết việc này, nhưng cô gái của hắn còn cả đứa nhỏ chưa chào đời nữa, kêu hắn làm sao buông bỏ đây.

Khoé mắt Nam Thiệu Hàn chua xót, nhìn ra mặt biển dao động bên ngoài lại không nhịn được tung nắm đấm vào mặt bàn trước mặt “rầm”. “Chủ nhân” Hắc Tĩnh, Hắc Thanh, Bạch Phong đồng loạt kêu lên lo lắng, ba người nhìn vết nứt trên mặt bàn lại im lặng không nói thêm gì. Bọn họ biết bây giờ chẳng gì có thể xoa dịu cho chủ nhân trừ Tô Mặc, nhưng mọi thứ trước mắt đều có dấu hiệu bất lợi, cô ấy có thể vượt qua sao.

Từng ngày từng ngày trôi qua, mỗi ngày Bạch Phong, Hắc Tĩnh, Hắc Thanh và cả Bạch Nhất cũng từ bản doanh đến đều khuyên Nam Thiệu Hàn từ bỏ, kể cả ba mẹ Nam cũng liên lạc khuyên nhủ hắn. Cuối cùng sau năm ngày lên đênh trên biển nước, Nam Thiệu Hàn cũng đồng ý quay trở về, nhưng hắn vẫn để thuộc hạ ở lại tìm kiếm, dù Tô Mặc có chết hắn cũng muốn nhìn thấy xác của cô.

Ở chỗ của Phương Hạo cũng chẳng tốt hơn là mấy, hắn cho người dò tìm nhưng chẳng thể nào tìm được vị trí của Lý Nhã.

Hôm nay đã là ngày thứ năm, Phương Hạo dường như muốn phát điên.

“Đã tìm được chưa?” Phương Hạo mắt đỏ ngầu nhìn tên thủ hạ, đã mấy ngày liên tiếp hắn không ngủ.

Tên thủ hạ báo “thưa chủ nhân, người của chúng ta không thể nào xâm nhập vào địa bàn của Nam Thiệu Hàn”.

Phương Hạo tức giận mắng “mẹ kiếp”.

“Chuẩn bị người, đến bản doanh của Nam gia”.

________________________________________

Dù đã đối đầu với nhau hơn hai tháng, hận đến mức muốn lấy mạng đối phương, nhưng đây là lần đầu hai người gặp mặt trực tiếp với nhau.

“Phương lão đại, hôm nay đại giá quang lâm đến đây là có việc quan trọng gì?” Nam Thiệu Hàn chế nhạo nói.

Phương Hạo thẳng thắng “thả Lý Nhã ra”.

Nam Thiệu Hàn nói “anh nghĩ đây là nơi nào, muốn đem ai đi liền đem”.

Phương Hạo nói “ra giá đi?”.

Nam Thiệu Hàn cười lạnh “anh nghĩ Nam Thiệu Hàn tôi thiếu thứ gì?”.

Phương Hạo trầm mặc.

Nam Thiệu Hàn liền nặng nề nói “trừ khi Tô Mặc sống lại”.

Phương Hạo liền rời đi, hắn biết ở lại đây chẳng có ích gì, nếu trực tiếp giao chiến hắn chắc chắn sẽ không được lợi, nhưng rời đi không có nghĩa là hắn từ bỏ Lý Nhã.

“Thông tin của Tô Mặc thế nào rồi?” Phương Hạo hỏi một thuộc hạ.

“Dạ, bên Nam Thiệu Hàn vẫn đang tìm kiếm, khả năng là đã không còn sống xót” tên thuộc hạ báo.

Phương Hạo suy nghĩ một lát rồi nói “cử người tìm kiếm Tô Mặc đi”.

Tên thuộc hạ sửng sốt sau đó nhanh chóng nhận lệnh “vâng”.

Phương Hạo thở dài, hiện tại cũng chỉ còn cách này chưa tìm thấy xác của Tô Mặc thì Lý Nhã chắc chắn còn an toàn, nếu thực sự chỉ tìm được xác của Tô Mặc thì đến lúc đó hắn chỉ có thể khởi chiến với Nam Thiệu Hàn, hắn không tin chỉ có mình hắn chịu thiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK