• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài ngày sau

“Mẹ Lưu, lát nữa nhờ mẹ trông tiểu Trình giúp con, con muốn đến nhà thủ trưởng một chuyến” Tô Mặc nói với bà Lưu, mấy hôm nay trời trở lạnh khiến cho nhiều người bị cảm mạo làm cho cô không có thời gian tìm đến người kia, hôm nay rốt cuộc cũng rảnh rỗi rồi.

“Được, con đến nhà thủ trưởng làm gì?” bà Lưu tò mò hỏi.

Tô Mặc nói “gặp một người ạ” đã đến lúc để xác nhận mọi rồi.

Bà Lưu thấy Tô Mặc nghiêm túc như vậy cũng không hỏi gì thêm.

Mà lúc này ở nhà thủ trưởng.

“Thủ trưởng Trương chuyện tôi nói với ngài, ngài đã nghĩ thế nào rồi” Nam Thiệu Hàn lạnh lùng nói, hắn đã ở đây năm ngày rồi, cũng đã đến lúc đính chính lại công việc.

Thủ trưởng Trương nói “tôi có thể đồng ý với Nam lão đại nhưng tôi còn có một điều kiện”.

Nam Thiệu Hàn lên tiếng “cứ nói”.

“Ngài cũng biết tôi có một đứa con gái, hiện tại nó muốn vào đất liền một thời gian, tôi muốn nhờ ngài chăm sóc nó trong khoảng thời gian này” vừa nói thủ trưởng Trương vừa nhìn sắc mặt của Nam Thiệu Hàn, ông ta đương nhiên biết nguyên tắc của hắn, nhưng ngặt nỗi đứa con gái duy nhất này của ông cứ một hai muốn người đàn ông này, vì con gái ông cũng chỉ có thể liều một phen.

Ánh mắt Nam Thiệu Hàn lạnh lẽo, lại nghĩ đến chuyện gì đó liền lạnh nhạt nói “tôi sẽ cho người sắp xếp”.

Thủ trưởng Trương nói “cảm ơn Nam lão đại đã chấp thuận”.

“Bảo con gái ông lập tức thu xếp, một giờ sau liền xuất phát” Nam Thiệu Hàn nói rồi đứng dậy rời đi.

___________________________________________

Lúc Tô Mặc đi gần đến nhà thủ trưởng Trương, cô nghe được tiếng phi cơ vang lên, cô không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, chiếc phi cơ ngày một xa rồi biến mất, Tô Mặc không hiểu sao trong lòng dâng lên cảm giác tiếc nuối. Rất nhanh cô liền bỏ qua cảm giác này, tiếp tục đi đến nhà thủ trưởng.

Tô Mặc vào cổng nói với một hộ vệ thông báo cho thủ trưởng, thủ trưởng Trương liền cho cô vào.

“Thủ trưởng” Tô Mặc gật đầu chào hỏi.

“Lưu Tuyết, cô ngồi đi, không cần khách sáo?” thủ trưởng Trương nói, nếu bỏ qua việc Trương Kỳ ghét Tô Mặc thì Tô Mặc đối với ông vẫn là một cô gái tốt.

Tô Mặc ngồi xuống ghế.

Thủ trưởng Trương hỏi “cô đến đây cũng là muốn xin giấy xuất đảo sao?” mấy hôm nay có rất nhiều người đến xin giấy xuất đảo, ông nghĩ Tô Mặc cũng giống họ.

Tô Mặc lắc đầu nói “không phải, tôi muốn gặp một người”.

Người mà Tô Mặc muốn gặp ở đây, thủ trưởng Trương cũng chỉ có thể nghĩ đến Trương Kỳ thôi “cô muốn gặp tiểu Kỳ sao? con bé vừa rời khỏi đảo rồi” nghĩ cũng lạ, trước giờ chẳng phải hai đứa này chẳng đội trời chung hay sao, sao lại đột nhiên đến tìm thế.

Tô Mặc nghiêm túc nói “là một người đàn ông, nhìn rất lạnh lùng, có đôi mắt màu xanh lục”.

Thủ trưởng Trương sửng sốt, mắt xanh lục, chẳng phải là Nam Thiệu Hàn sao? Ông hỏi “cô tìm người đó làm gì?”.

Tô Mặc nói “có một số chuyện cần anh ấy xác nhận”.

“Lưu Tuyết, thật không may cho cô rồi, người mà cô muốn tìm đã vừa rời đi cùng tiểu Kỳ” thủ trưởng Trương thở dài nói.

Tô Mặc cũng không biết mình về nhà như thế nào, cô thẫn thờ nhìn mặt biển bao la. Anh rời đi rồi, hy vọng của cô cũng bị cắt đứt, tuy cảm thấy mất mát nhưng rất nhanh Tô Mặc đã lấy lại tinh thần, cô còn có tiểu Trình, còn có mẹ Lưu như vậy đã là rất tốt rồi.

_________________________________________

Trên phi cơ, nhìn hòn đảo ngày càng nhỏ lại, Nam Thiệu Hàn cảm thấy dường như mình đã bỏ lỡ điều gì. Nam Thiệu Hàn lắc đầu để xua đi cảm giác khó chịu, từ lúc đặt chân lên hòn đảo này, trong lòng hắn đã xuất hiện rất nhiều loại cảm giác kì lạ.

Mà lúc này Trương Kỳ ngồi phía sau, ánh mắt luôn lén nhìn Nam Thiệu Hàn, cô ta rốt cuộc cũng có cơ hội được đến gần anh.

Bạch Nhất nhìn người nào đó ánh mắt cứ dính chặt lấy chủ nhân của mình, trong lòng thầm phỉ nhổ đúng là không từ thủ đoạn mà, loại phụ nữ như này mà cũng ảo tưởng tiếp cận chủ nhân, không biết soi lại mình sao, nhan sắc còn không bằng ngón tay của Tô Mặc, còn cả phong thái này nữa còn lâu mới bằng Tô Mặc, không đúng, có lâu cỡ nào đi nữa cũng không bằng Tô Mặc, càng so sánh Bạch Nhất càng cảm thấy Tô Mặc rất xứng với vị trí chủ mẫu này, chỉ là vừa nghĩ tới Tô Mặc liền không nhịn được thở dài, chủ mẫu làm ơn mau quay lại đi a, chủ nhân sắp bị hồ ly tinh quấn lấy rồi.

Hắc Tĩnh đang lái phi cơ, trong lòng không có nhiều suy nghĩ đặc sắc như Bạch Nhất mà hiện tại hắn đang rất bàng hoàng, lúc này khi vừa cho phi cơ bay lên, hắn hình như nhìn thấy một bóng người, rất giống Tô Mặc, cũng không phải là rất giống, bởi vì phong thái của người đó kém xa Tô Mặc, nếu đó thực sự là Tô Mặc còn sống thì chắc chắn đã tìm đến chủ nhân rồi, anh cũng không nói chuyện này ra, tránh cho chủ nhân lại có hy vọng rồi lại thất vọng.

Rất nhanh phi cơ đã về tới đất liền.

Trương Kỳ đứng đối diện với Nam Thiệu Hàn, ngượng ngùng nói “Nam lão đại, bây giờ chúng ta ở đâu?”.

Bạch Nhất bên cạnh trợn mắt, ả này còn mơ tưởng có thể ở chung với lão đại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK