• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không tới năm phút hai chiếc tàu đã gặp nhau, Phương Hạo lên tiếng “Chẳng phải còn rất lành lặn sao?”.

Bạch Nhất trả lời “Tàu của chúng tôi có mìn”.

Phương Hạo gật đầu nhưng cũng không quên châm chọc “Từ khi nào mà Nam lão đại làm việc bất cẩn như vậy chứ?”.

Nam Thiệu Hàn cũng không quan tâm Phương Hạo, bình thản ôm eo Tô Mặc qua tàu của anh ta, Bạch Nhất cùng những người khác cũng lần lượt rời tàu.

Thấy mọi người đã qua hết, Tô Mặc lên tiếng “Đi thôi, không còn nhiều thời gian đâu”.

Phương Hạo liền ra lệnh cho thuộc hạ xuất phát, chiếc tàu liền bắt đâu chuyển động.

Bạch Phong bên này thấy mọi người đã được an toàn liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn cũng không dám lơ là, vẫn giữ tất cả liên lạc.

Phương Hạo lên tiếng “Cách xa như vậy, sao lại biết tôi ở đó, không phải các người đã lén gắn định vị lên người tôi chứ?”.

Không riêng gì Phương Hạo mà là tất cả mọi người ở đây đều tò mò, rõ ràng Tô Mặc không sử dụng bất cứ thiết bị gì mà vẫn có thể biết rõ vị trí chính xác của Phương Hạo.

Bạch Nhất chính là người tò mò nhất bởi vì anh đứng gần Tô Mặc nên đã nhìn thấy toàn bộ sự việc. Đặc biệt là lúc mắt cô biến đỏ sau đó rất nhanh liền trở lại bình thường.

Tô Mặc cười nói “Chút thủ thuật trong ngành thôi mà”.

Sau đó cô nhanh chóng đổi sang chuyện khác hỏi “Vẫn đang tìm kiếm sao?”.

Phương Hạo cười nhẹ nói “Còn có thể không tìm sao, đây là mục đích sống suy nhất của tôi”.

Bạch Nhất bên cạnh thốt lên “Tiêu cực vậy sao”

Phương Hạo haha nói “Tiếc thật, người cần tìm thì không thấy đâu, người không muốn gặp thì cứ chủ động tìm tới”.

“Anh đi lâu như vậy mà vẫn không tìm thấy, nói không chừng nhờ sự may mắn của chúng tôi liền tìm được thì sao” Tô Mặc vừa dứt lời liền cảm thấy tàu bắt đầu ngừng lại.

Phương Hạo nhăn mày lên tiếng “Sao vậy?”

Thuộc hạ của Phương Hạo báo cáo “Hình như động cơ bị hư rồi thưa lão đại”.

Phương Hạo trợn mắt nhìn đám người Tô Mặc, hắn đúng là rước nhầm những vị thần xui xẻo lên tàu, lần này coi như xong rồi.

Cả đám nhìn chiếc tàu phía xa, nếu nó phát nổ thì với khoảng cách này bọn họ cũng coi như xong.

Tô Mặc suy nghĩ rồi nói “Hiện tại chắc còn khoảng hai mươi phút, nếu chúng ta bỏ tàu, bơi chắc cũng sẽ được một khoảng xa, lúc đó sẽ không bị ảnh hưởng đến”.

Bạch Nhất lên tiếng “Tiếc thật, chúng ta chẳng có cơ hội bơi đâu”.

Tô Mặc đi đến cạnh tàu nhìn xuống, không nhịn được thốt lên “Cá mập?”

Lúc này Nam Thiệu Hàn lên tiếng “Chỉ còn con đường duy nhất”

Tô Mặc nói tiếp “Diệt bọn chúng” đó là cách cuối cùng, nhảy xuống nhì bọn họ còn có cơ hội sống, còn nếu chờ mãi trên này thì chỉ có con đường chết.

Phương Hạo hào hứng nói “Vậy còn chờ gì nữa, đem tất cả vũ khí ra đây, hôm nay, một con cá mập cũng đừng hòng thoát khỏi tay ông”.

Chợt một giọng nói vang lên “Cá mập? Cá mập ở đâu?”

Tô Mặc nhìn về phía thiết bị liên lạc “Tiểu Trình?”.

Bạch Phong cũng giật mình nhìn tiểu Trình ngồi trong lòng mình, do quá chú tâm vào tình hình phía bên kia nên anh đã không để ý cậu bé đi vào phòng từ lúc nào.

“Tiểu Trình, không được phá đâu, anh đưa em về phòng nhé?” Bạch Phong lên tiếng, không thể để tiểu Trình nhìn thấy những cảnh máu me này được.

Chợt Tô Mặc lên tiếng “Bạch Phong, khoan đã, để tiểu Trình ở lại đi”. Bạch Phong nhíu mày, Tô Mặc đây là muốn nhìn mặt lần cuối sao.

Lúc này Tô Mặc đã nảy ra một ý tưởng không ngờ, dù xác suất không cao nhưng cô tin tưởng bản lĩnh của con trai mình.

Tô Mặc nhẹ giọng nói “Tiểu Trình, bây giờ mẹ cho con nói chuyện với cá mập nhé, và kêu bọn chúng giúp mẹ một chuyện được không?”

Tất cả mọi người trừ Nam Thiệu Hàn đều đứng hình nhìn Tô Mặc, có phải là cô sợ đến hoá điên rồi không. Dù nghĩ vậy nhưng bọn họ vẫn im lặng, chủ nhân bên cạnh không nói gì thì sao bọn họ dám lên tiếng.

Tiểu Trình nhanh chóng đáp ứng “Dạ”

Sau khi dặn dò đủ thứ rồi thì Tô Mặc không nói hai lời thả thiết bị liên lạc xuống biển, cũng may đây là loại chống nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK