Tô Mặc đột ngột lên tiếng, đứng nghe từ đầu câu chuyện đến giờ, cô cũng biết được hiện tại Nam Thiệu Hàn cần người lái phi cơ đến toà nhà M, nhưng bây giờ tổng thống lại không còn người, đây chẳng phải là cơ hội ông trời sắp đặt cho cô sao.
“Tô Mặc cô biết lái phi cơ sao?” Tổng thống John ngạc nhiên hỏi. Ông không ngờ một vệ sĩ trẻ như cô lại có nhiều tài năng như vậy. “Vâng, trung tâm vệ sĩ có dạy qua” Tô Mặc trả lời, trung tâm vệ sĩ không những dạy lái phi cơ mà còn dạy rất nhiều thứ khác nữa, quan trọng là vệ sĩ có đầu óc đủ thông minh để học hết hay không.
Tổng thống John suy nghĩ rồi trả lời: “Được, vậy cô đi đi, lần này hoàn thành xong tôi sẽ báo bên trung tâm vệ sĩ khen thưởng cho cô”.
“Vâng, vậy tôi đi đây ạ” nói xong Tô Mặc quay về phòng của mình thu dọn một ít đồ đem theo sau đó cô đi đến sân sau của phủ tổng thống trong khoảng sân rộng lớn đậu rất nhiều phi cơ, cô nhìn quanh rồi cuối cùng chọn chiếc phi cơ chuyên dụng màu đỏ, tuy chiếc phi cơ này khá nhỏ nhưng nó là chiếc tân tiến nhất ở đây.
Tô Mặc bước vào phi cơ, cô đóng cửa lại rồi nhanh nhẹn ngồi vào vị trí lái, sau một loạt động tác tay vừa nhanh vừa mạnh mẽ của Tô Mặc thì chiếc phi cơ màu đỏ từ từ rời khỏi mặt đất sau đó nhanh chóng biến mất khỏi phủ tổng thống.
_____________________________________________
“Bạch Phong, tổng thống John đây là nghĩ chúng ta đang đi du lịch hay sao” Bạch Nhất nheo mắt nhìn chiếc phi cơ màu đỏ chói đang từ từ đậu xuống nóc toà nhà. Nhìn thấy người lái phi cơ Bạch Phong cười cười nói: “Có lẽ chiếc phi cơ này không phải do tổng thống chỉ định”.
“Gì chứ, tổng thống John hết người rồi à, sao lại cho người phụ nữ ma quỷ đó đến chứ, hừ” Bạch Nhất vừa nói vừa nhìn Tô Mặc đang từ phi cơ đi đến chỗ bọn họ.
“Tổng thống John cử tôi đến” Tô Mặc nhìn đám người Nam Thiệu Hàn gật đầu rồi nói. “Cảm ơn vệ sĩ Tô đã đưa phi cơ đến, cô có thể quay về, người của chúng tôi sẽ tiễn cô” Bạch Phong cũng gật đầu với Tô Mặc rồi nói.
Nghe lời của Bạch Phong, Tô Mặc hơi nhăn mài nói: “Không phải tôi là người đưa các anh đi à, các anh biết lái phi cơ sao?” cô còn chưa đạt được mục đích sau có thể quay về bây giờ.
“Đương nhiên, chủ nhân của tôi không có gì là không làm được” Bạch Nhất kiêu ngạo nói, từ nhỏ bọn họ đã theo bên cạnh chủ nhân đến giờ cũng gần 20 năm, trong 20 năm này bọn họ chưa thấy có chuyện gì mà chủ nhân không làm được. Tuy trước giờ số lần chủ nhân lái phi cơ chỉ đếm trên đầu ngón tay, đa số đều do Hắc Tĩnh và những thuộc hạ khác điều khiển. Lần này mặc dù có Tô Mặc biết lái nhưng với sự chán ghét phụ nữ chắc chắn chủ nhân sẽ không để một người phụ nữ lên chung phi cơ với mình.
Nghe Bạch Nhất nói, ánh mắt của Tô Mặc rơi vào trên người Nam Thiệu Hàn, vẫn bộ dáng lạnh lùng không để bất cứ thứ gì vào mắt giống như lần đầu cô gặp. Dù vậy anh vẫn rất cuốn hút, anh là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời này cô khao khát có được. Chắc có lẽ cô đã dính vào cái 'tình yêu sét đánh' chết tiệt mà tiểu Nhã hay nói.
Thấy ánh mắt Tô Mặc nhìn mình, Nam Thiệu Hàn im lặng từ nảy giờ lại lên tiếng: “Để cô ấy lái” không biết tại sao nhưng hình như anh đối với người phụ nữ này không cảm thấy chán ghét. Nghe Nam Thiệu Hàn đồng ý cho Tô Mặc lái phi cơ, Bạch Phong và Bạch Nhất nhìn nhau đầy hoảng sợ, từ lúc gặp người phụ nữ này cảm xúc luôn luôn tĩnh lặng trước mọi hoàn cảnh trong mấy mươi năm của bọn họ đã không còn giữ vững được nữa rồi. Tô Mặc cũng hơi ngạc nhiên nhưng hơn hết vẫn là vui mừng vì cô đã tiến gần người đàn ông này được một chút.
Đã được sự đồng ý của Nam Thiệu Hàn mọi người bắt đầu vào vị trí để xuất phát đến đảo Li. Do phi cơ khá nhỏ chỉ chứa được 20 người nên chiến đi này trừ Nam Thiệu Hàn, Tô Mặc, Bạch Phong và Bạch Nhất thì có thêm 16 hộ vệ của Nam Thiệu Hàn. Tô Mặc ngồi ghế lái, Bạch Nhất ngồi cạnh cô, Nam Thiệu Hàn và Bạch Phong ngồi phía sau hai người, phía sau nữa là những hộ vệ khác. Thấy mọi người đã lên đầy đủ Tô Mặc bắt đâu cho phi cơ bay lên cao.
Bạch Nhất ngồi bên cạnh nhìn động tác lưu loát nảy giờ của Tô Mặc, nhịn không được hỏi: “Đến cả thứ đồ này mà cô cũng biết, có còn thứ gì cô chơi không được không?”. Nghe vậy Tô Mặc cười cười nói: “Trước không có, nhưng giờ thì có rồi” nói xong ánh mắt cô khẽ liếc về phía sau. Bạch Nhất nhìn theo ánh mắt của Tô Mặc đến khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của chủ nhân anh ta liền giật mình rồi nhìn Tô Mặc hoảng hốt la lên: “Cô muốn chơi chủ nhân của tôi?”.
Tiếng la lớn đến nổi mọi người trên phi cơ đều nghe thấy, Tô Mặc chỉ cười cười không trả lời anh ta, phía sau Bạch Phong liếc mắt nhìn chủ nhân vẫn lạnh lùng như thường, anh ta cũng cảm thấy muốn cười Tô Mặc này đúng là can đảm mà. Thật ra khi nghe lời của Bạch Nhất, Nam Thiệu Hàn thoáng qua một chút sửng sốt nhưng là người đứng ở vị trí này, sao hắn có thể để cảm xúc của mình lộ ra ngoài được. Ánh mắt Nam Thiệu Hàn vô thức rơi trên người cô gái bận vest trắng phía trước, hắn chỉ nhìn được một bên mặt của Tô Mặc, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào khiến làn da của cô ửng đỏ mê người, dường như có cảm giác gì đó đang dần nảy sinh trong lòng, hắn cũng không biết đó là cảm giác gì, chỉ là trước nay chưa từng có.