Một ngày buôn bán mệt mỏi cuối cùng cũng kết thúc, Tô Mặc và Tiêu Giao nằm nhoài ra bàn, hai người đã mệt đến mức chẳng còn muốn động đậy.
“Chị Tiêu, hôm nay chị có về nhà không?” Tô Mặc lên tiếng hỏi.
“Thời gian này chị tạm thời sẽ không quay về, em và tiểu Trình của ở thoái mái, đừng ngại nhé” Tiêu Giao nói, chiều hôm qua cô đã đón Lương Chiến đến khách sạn.
Tô Mặc gật đầu “vâng”.
Tiêu Giao lại nói “tiểu Tuyết nè, mai chúng ta đóng cửa quán một ngày nhé, phải nghĩ ngơi thôi, nếu không cơ thể già của chị sẽ không chịu nổi mất”
Tô Mặc trố mắt nhìn Tiêu Giao, chữ già này gắn trên người chị ấy hình như không hợp thì phải, mặc dù chị Tiêu lớn tuổi hơn cô nhưng vẻ ngoài của chị ấy lại có vài phần trẻ con.
Tiểu Trình bên cạnh cũng lên tiếng “dì đẹp đẹp” cậu không thấy dì già đâu, già là phải giống như bà ngoại a.
Tiêu Giao bật cười “ui, cái miệng nhỏ này của con là ăn đường mà lớn sao, ngọt như vậy”.
Tiểu Trình dù không hiểu mấy nhưng thấy dì cười vui như vậy cậu liền biết mình không nói sai.
“Được rồi, em đưa tiểu Trình về nghỉ ngơi sớm đi, chị phải đi rồi” Tiêu Giao nói.
“Dạ, tạm biệt chị Tiêu” Tô Mặc nói.
Tiểu Trình cũng lên tiếng “tạm biệt dì”.
“Tạm biệt hai mẹ con, dì đi đây” nói rồi Tiêu Giao quay người rời đi, Tô Mặc cũng sắp xếp lại một chút, sau đó khoá cửa quán rồi quay về nhà.
Tiêu Giao về khách sạn, cô đặt hai phòng cạnh nhau, phải nói chất lượng của khách sạn này đặt biệt tốt, đầy đủ đồ dùng cần thiết mà đồ dùng ở đây lại không phải là dạng thường, giá trị chắc chắn không dưới sáu con số, mà ở đây còn được phục vụ ăn uống miễn phí, toàn là những món ăn đắt đỏ. Cô đúng là may mắn, không uổng công cô làm người tốt bao năm nay haha.
Tiêu Giao về phòng chưa bao lâu, vừa tắm xong thì nghe tiếng gõ cửa “cốc..cốc”, cô chưa mở cửa nhưng cũng biết bên ngoài là ai, cô đi ra mở cửa, quả nhiên là anh.
Lương Chiến tự nhiên đi vào phòng cô không một chút dè dặt. Đây là lần thứ hai anh vào phòng Tiêu Giao, hôm qua anh đã vào đây một lần để đợi cô cùng xuống sảnh ăn.
Lương Chiến đi đến sofa ngồi xuống, cầm điều khiển ti vi tùy tiện bật một kênh. Tiêu Giao phía sau lên tiếng hỏi “muốn uống gì không?”.
“Lấy giúp tôi một ly rượu đỏ” Lương Chiến nói.
Tiêu Giao gật đầu “được” lúc khi vừa vào khách sạn cô không hiểu tại sao trong phòng lại đặt rất nhìu rượu còn toàn loại rượu quý lâu năm, cô đã hỏi nhân viên ở đây, họ nói tất cả điều là đồ miễn phí nên cô cũng không bận tâm nữa.
Tiêu Giao rót cho Lương Chiến một ly rượu sau đó rót cho chính mình một lý sữa bò, cô bưng đến đưa rượu cho Lương Chiến rồi ngồi xuống cạnh anh.
Lương Chiến nhấp một ngụm rượu sau đó lên tiếng “hôm nay sao em về trể vậy?” Tiêu Giao đã kể cho anh nghe công việc hiện tại của cô, mà dù cô không nói ra thì anh cũng đã điều tra rõ ràng.
Tiêu Giao vừa hút sữa bò vừa nói “hôm nay có một sự kiện gần đó nên quán đặc biệt đông”.
Lương Chiến nhăn mày hỏi “em không nghĩ đến việc thuê thêm nhân viên sao?”, anh không muốn cô quá cực nhọc như vậy, anh muốn che chở và đem mọi thứ tốt nhất đến cho cô nhưng thân phận hiện tại của anh chưa thể làm được điều đó.
Tiêu Giao uống xong sữa, cô đặt chiếc ly lên bàn rồi trả lời “thật ra bình thường quán cũng không đông lắm, hai người là vừa đủ” nói xong tay không nhịn được đấm nhẹ vào hai chân, hôm nay chạy cả một ngày, chân cô đã muốn tê liệt luôn rồi, nhưng không sao mai cô sẽ nằm cả ngày để bù lại.
Thấy hành động của cô Lương Chiến liền ôn nhu hỏi “rất mỏi sao?”.
Tiêu Giao thành thật gật đầu, còn có thể không mọi được sao.
Lương Chiến cười dịu dàng nói “vậy em nằm xuống rồi đặt chân lên đây, tôi giúp em bóp chân” anh chỉ lên đùi mình.
Tiêu Giao cũng không ngại, có người giúp mình bóp chân, kẻ ngốc mới từ chối. Cô kê một cái gối để mình tựa vào, sau đó đặt hai chân của mình lên đùi anh.
Lương Chiến nắm một chân của cô lên, chân của cô vừa trắng vừa mềm mại, lại nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay của anh, món chân được tỉa vô cùng gọn gàng, rất đáng yêu, Lương Chiến có một cảm giác xúc động muốn được hôn lên đó. Dù nghĩ vậy nhưng anh cũng không dám có hành động quá mực, một tay anh đặt lên bắt chân của cô nhẹ nhàng xoa nắng.
Lòng bàn tay của Lương Chiến chiến vô cùng nóng bỏng, Tiêu Giao không nhịn được rên một tiếng “ưm” sau đó giật mình nhìn anh, không ngờ bản thân lại có thể phát ra loại âm thanh này, đúng là quá xấu hổ đi.
Lương Chiến ngược lại rất bình tĩnh, anh cười nói “thoải mái sao?”.
Tiêu Giao mặt hơi đỏ lên, xấu hổ nói “tạm được”.
Lương Chiến nói “kẻ nói dối” sau đó tay lại xấu xa cào vào lòng bàn chân của cô, Tiêu Giao bị nhột liền giật mạnh chân lại, vạt váy ngủ cũng theo đó mà bị tung lên, Lương Chiến ngồi đối diện nhìn không xót một thứ gì, ánh mắt liền tối lại.
________________________________________
Nóng rồi, nóng rồi, thịt hay không thịt đây mọi người^^