Chương mới của ngày hôm nay đây ạ, mọi người đọc chuyện vui vẻ nhé!
______________________________________
Đôi mắt đỏ liếc một cái liền thấu qua bên ngoài cửa.
Tô Mặc nói “hơn mười người”.
Nam Thiệu Hàn liên lạc với Bạch Nhất kêu anh ta đem người đến, hắn cũng không chắc là Bạch Nhất có đến kịp trước khi bọn người kia vào hay không. Vì vậy Nam Thiệu Hàn mở ngăn tủ cạnh giường lấy ra hai khẩu súng nhỏ do chính hắn cải tiến, uy lực vô cùng lớn.
Nam Thiệu Hàn đặt một khẩu súng vào Tô Mặc nhẹ nhàng nói với cô “khi cảm thấy nguy hiểm em cứ việc nổ súng”.
Cảm giác lành lạnh trên tay khiến Tô Mặc cảm thấy vô cùng quen thuộc, mốt số hình ảnh lần lượt hiện lên trong đầu, cô siết chặt khẩu súng trên tay nói “được”.
Lúc này 'cách' một tiếng, là tiếng mở khoá thành công. Nam Thiệu Hàn nhanh như chớp lôi Tô Mặc nấp xuống cạnh giường.
'Cạch' là tiếng vặn cửa.
Trước khi cánh cửa bị đẩy vào, chợt Tô Mặc lăn một vòng trên nền đất đến phía sau tủ quần áo, cô nghĩ mình ngồi đó sẽ làm vướng víu tay chân của Nam Thiệu Hàn.
“Tô Mặc” Nam Thiệu Hàn hoảng hốt kêu lên, hắn vừa nhổm dị chuẩn bị sang chỗ Tô Mặc thì cửa bị đẩy vào, Nam Thiệu Hàn chỉ có thể tức giận ngồi yên tại chỗ.
Nam Thiệu Hàn không dám manh động, hắn sợ bọn chúng xông tới sẽ làm cho Tô Mặc bị thương.
Cửa bị đẩy ra, hai tên cảnh giác bước nhẹ vào.
“pằng..pằng” hai phát súng vang lên, tên đột nhập sững sờ cuối xuống nhìn, lòng ngực bị đạn găm vào khiến máu tuôn trào ra, hai tên trợn tròn mắt đồng thời ngã xuống.
Nam Thiệu Hàn kinh ngạc nhìn Tô Mặc, Tô Mặc thì lại nhìn xuống khẩu súng trên tay mình, cô không biết gì hết, là tay cô tự hành động theo bản năng a, cô không cố ý giết người đâu. Tô Mặc đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Nam Thiệu Hàn. Nam Thiệu Hàn cảm thấy buồn cười, trong lòng cũng bớt lo lắng một chút, bản năng chiến đấu của cô vẫn còn.
Mấy tên bên ngoài thấy người của mình bị hạ liền nhanh chóng xông vào. Nam Thiệu Hàn nhào đến trong chớp mắt, tay bóp chặt cổ từng tên rồi nổ súng, bọn người bị Nam Thiệu Hàn đột ngột xông tới làm cho loạn lên.
Tô Mặc bên này cũng không rảnh rỗi, giơ súng lên “pằng..pằng..pằng” từng tên từng tên một bị hạ. Hai người phối hợp cực ăn ý, Nam Thiệu Hàn xử lý những tên trước mặt, Tô Mặc xử lý những tên sau lưng hắn.
Chợt một tên để ý thấy Tô Mặc, hắn xông tới muốn bắt lấy cô, thân thể Tô Mặc tránh né theo bản năng, tên kia sửng sốt một chút, động tác của Tô Mặc nhanh đến bất ngờ, cứ tưởng có thể bắt được cô một cách nhẹ nhàng.
Hắn bắt đầu tung quyền về phía Tô Mặc, lúc đầu cô còn loạn choạn tránh né, nhưng sau đó ngày càng thuần thục, cũng bắt đầu đáp trả. Động tác của cô đánh ra còn nhanh hơn mạnh hơn đối thủ gấp nhiều lần khiến hắn không thể nào phản kháng, đối thủ bị cô hạ một cách nhanh chóng.
Lúc Bạch Nhất dẫn người đã thấy xác chết ngổn ngang trong phòng. Tô Mặc thì đang được chủ nhân ôm trong lòng, chắc là đã bị dọa
sợ rồi, dù gì cô ấy cũng mất trí nhớ, chỉ là một cô gái yếu đuối, nhìn thấy cảnh máu me này sao có thể không sợ được chứ.
Bạch Nhất tiến tới cung kính gọi “chủ nhân” hắn muốn hỏi chủ nhân có muốn gọi Hắc Thanh đến hay không, để an ủi tâm lý cho Tô Mặc.
Nam Thiệu Hàn không nói gì cầm tay Tô Mặc lên xem xét sau đó nói “sau này có đánh người thì nhẹ tay một chút, đỏ hết cả rồi”, Bạch Nhất nghe chẳng hiểu hai người đang nói gì nhưng cơm chó trước mặt thì quá rõ ràng không thể không a. Cho đến lúc dọn dẹp những cái xác kia Bạch Nhất phát hiện có một xác chết bên má phải bị hõm vô một lỗ, chắc chắn là bị đấm rất mạnh, nhưng dấu tay nhỏ như vậy không thể nào là chủ nhân được, nhưng trừ chủ nhân ra thì chỉ còn lại một người. Nghĩ tới đây cả sống lưng Bạch Nhất cảm thấy lạnh ngắt, những suy nghĩ lúc nảy hắn xin rút lại a.
Khách sạn đã không an toàn nữa, Nam Thiệu Hàn buộc phải quay về bản doanh. Hắn không muốn đưa Tô Mặc về bản doanh chỉ vì một lý do ở đó có người của ba hắn, chỉ cần thông tin tìm được Tô Mặc truyền đến tai mẹ hắn thì bà sẽ lập tức chạy đến, như vậy phá hư không gian riêng của hắn và Tô Mặc, Nam Thiệu Hàn không thích điều đó.
Lúc Tô Mặc vừa đặt chân đến bản doanh, cảm giác quen thuộc liền ùa đến, Nam Thiệu Hàn nói cô chính là nữ chủ nhân của nơi này. Nam Thiệu Hàn dẫn Tô Mặc vào phòng ngủ của bọn họ, Tô Mặc đánh giá nhìn xung quanh, đây là nơi mà trước kia họ ở bên nhau sao, cảm giác thật ấm áp.
“Có muốn tắm một chút không?” Nam Thiệu Hàn hỏi, trên người bọn họ dính không ít máu.
Lúc này Tô Mặc mới để ý mùi tanh nồng phát ra từ người bọn họ, cô gật đầu nói “được”.
___________________________________
Mọi người ơi nhớ theo dõi Vũ nha để có thể cập nhật thêm truyện mới của Vũ nữa.