Tô Mặc bình tĩnh hỏi “rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Tô Phong nói một cách rối loạn “cái đó, anh…tiểu Mặc…phòng anh…Hà Khuê”.
Tô Mặc ghép lại những từ ngữ cuối cùng cũng hiểu “bạn cùng phòng của anh là Hà Khuê”.
Tô Phong gật mạnh đầu, anh cũng không dám tin là sự thật, đây là sự may mắn thần tiên gì a. Lúc đầu anh còn nghĩ sẽ chung phòng với một người đàn ông nào đó không ngờ vừa vào cửa lại nhìn thấy Hà Khuê đang sắp xếp đồ, cô ấy thấy anh thì mỉm cười chào hỏi, anh cứng ngắc đáp lại, rồi đi tới ngồi đơ trên giường đại não trống rỗng không nghĩ được gì để bắt chuyện với cô, cuối cùng không chịu nổi liền mở cửa phòng lao đến tìm Tô Mặc giúp đỡ.
Tô Mặc nói “đây không phải là chuyện tốt sao? Anh có thể dễ dàng thân cận với cô ấy”
“Anh…anh…anh..”Tô Phong mấp máy cả buổi trời cũng khôn nói được gì.
Tô Mặc nheo mắt nhìn anh hỏi “đừng nói là anh ngại ngùng?”. Tô Phong gãi gãi tóc không nói gì, cô trừng mắt nhìn, anh đúng là không biết xấu hổ mà.
“Anh nên làm gì mới phải?” Tô Phong dè dặt hỏi.
Tô Mặc lạnh nhạt trả lời “cái gì nên làm thì làm”.
“Cái gì nên làm thì làm sao” Tô Phong vô thức lặp lại lời của Tô Mặc, trong đầu suy nghĩ đến một số diễn cảnh không thể tả nổi.
“Nếu không còn gì thì em đi nghỉ ngơi đây” nói xong không đợi Tô Phong đáp lại, cô đã quay vào phòng, đóng cửa, đuổi khách.
Tô Phong đứng nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc, sau đó hít sâu lấy hết can đảm quay về phòng của mình.
Tô Mặc vừa vào phòng thì một ánh mắt tò mò liền phóng tới “Tô Mặc, là bạn trai của cô à?”. Tô Mặc bình tĩnh trả lời “đội trưởng”, nghĩ nghĩ lại thêm một câu “anh trai của tôi”.
Senny gật gật đầu nói “cũng phải, mặc dù dáng dấp của anh ta cũng không tệ, nhưng đứng chung với cô thì hoàn toàn không ổn, không biết một người như thế nào mới có thể hợp nhất hoàn mỹ với cô, ây, thật là khó tưởng tượng ra”.
Tô Mặc không khỏi suy nghĩ về ai đó “người phù hợp sao, hình như là có một người”.
Senny tò mò hỏi “là ai vậy?”
Tô Mặc cười nói “là bạn trai của tôi”. Senny trợn mắt “cô có bạn trai, thật sự có một người đàn ông hoàn hảo như vậy?”.
Tô Mặc gật đầu sau đó không đợi Senny phản ứng đã lên tiếng “tôi chuẩn bị đi ăn, cô muốn đi cùng không?”.
Senny nghĩ một hồi thì cũng thông suốt, trên đời có một Tô Mặc bản lĩnh như vậy thì có thêm một người đàn ông hoàn hảo phù hợp với cô ấy, chắc cũng là chuyện bình thường mà.
Cuối cùng Tô Mặc cùng Senny đi đến nhà ăn của tổ chức ở đây phục vụ 24/24, vì do vệ sĩ ở các nước đều tham gia nên tổ chức đã thuê đầu bếp từ các nước đến, muốn ăn món gì cũng có. Hai người đến ngồi vào một bàn ăn gần cửa sổ, Tô Mặc đưa mắt nhìn xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy Tô Phong, không biết có làm được chuyện lớn gì không mà đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Trong lúc Tô Mặc và Senny chờ thức ăn thì một vị khách không được chào đón xuất hiện.
“chúng tôi ngồi đây được không?” Lạc Anh hỏi.
Tô Mặc lạnh lùng nói “Tùy tiện”, Lạc Anh và cô gái bên cạnh cô ta liền ngồi vào bàn, không khí dường như trở nên có chút gượng gạo.
Senny hướng tới Tô Mặc hỏi nhỏ “sao vậy? cô ta là ai?”. Tô Mặc đáp “là vệ sĩ cấp một cùng trung tâm với tôi”. Senny trừng mắt, vệ sĩ cấp một nhiều như vậy sao, tùy tiện là có thể gặp được.
Lạc Anh ngồi đối diện đột nhiên cười nói “Tô Mặc, lần này cô nhớ cẩn thận đấy, tôi sẽ không nương tay đâu”.
Tô Mặc nhăn mi, bọn họ thân quen lắm sao nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, người phụ nữ bên cạnh cô ta đã khinh thường nói “Lạc Anh, cô để ý cô ta làm gì, cũng chỉ là một cọng bún thiu” cô ta không thích Tô Mặc vì khuông mặt yêu nghiệt có thể quyến rũ tất cả đàn ông kia hơn nữa thái độ của Tô Mặc còn vô cùng kiêu ngạo như mọi thứ xung quanh đều không xứng đáng lọt vào mắt.
Lạc Anh liền giả vờ nói “Tố Tố đừng nói vậy, Tô Mặc rất mạnh”.
Senny bên cạnh cũng lớn tiếng nói “cô nói ai là cọng bún, Tô Mặc là vệ sĩ cấp một đấy”.
Từ Tố trợn mắt không dám tin sau đó cười khinh bỉ nói “còn không biết cô ta sử dụng chiêu trò bỉ ổi gì”.
Tô Mặc không tức giận chỉ bình tĩnh nói “là một vệ sĩ, muốn phân đúng sai thì nên lên sàn đấu thể hiện bản lĩnh chứ không phải dùng miệng”. Thái độ cao ngạo của Tô Mặc càng khiến hai người trước mặt căm hận hơn.
Từ Tố tức giận nói “Được, hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ cô”, cô ta muốn xem Tô Mặc rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Ăn xong Tô Mặc cùng Từ Tố đến nhà thi đấu, Senny cũng đòi đi theo để cỗ vũ cho cô. Đúng là tổ chức lớn, nhà thi đấu hoành tráng như vậy, có đầy đủ dụng cụ, vệ sĩ muốn đấu về súng, kiếm, hay võ thuật đều được, còn có sẵn trọng tài.
Tô Mặc nhìn Từ Tố hỏi “cô muốn đấu thế nào?”.
Từ Tố cười nói “đấu súng, bia động cách 15m, mỗi người được bắn mười phát, ai trúng hồng tâm nhiều hơn người đó thắng” Từ Tố không tin mình sẽ thua, súng là sở trường của cô ta, hơn nữa khoảng cách còn xa như vậy, nếu không phải người chuyên sẽ rất khó để nhìn rõ mục tiêu, cô ta đã phải tập luyện mười ba năm để có thể bắn được khoảng cách này. Lần này cô ta phải khiến Tô Mặc nhục nhã.