“Bạch Nhất, sắp xếp chỗ ở cho Trương tiểu thư” Nam Thiệu Hàn lạnh lùng nói.
Trương Kỳ sửng sốt lên tiếng “không phải em ở cùng anh sao?”.
Nam Thiệu Hàn nhíu mày “Trương tiểu thư nên có chừng mực” hắn cũng chỉ hứa với Trương thủ trưởng là sắp xếp tốt cho cô ta, chứ không phải là hầu hạ.
Trương Kỳ vội vàng nói “nhưng mà…”.
Nam Thiệu Hàn lạnh lùng cắt ngang “nếu có bất mãn thì hãy quay về đảo của cô”.
Trương Kỳ chỉ có thể sợ hãi nói “em nghe theo sắp xếp của anh”.
Trương Kỳ cứ như thế được sắp xếp vào ở trong một khách sạn sang trọng đầy đủ tiện nghi, muốn gì có đó, cô ta muốn ra ngoài chơi liền có người theo hầu. Nhưng đây không phải là mục đích của cô ta, mà có thể làm sao chứ, cô ta cũng không có cách nào để gặp được Nam Thiệu Hàn.
Thời gian cứ thế trôi qua, mặc cho Nam Thiệu Hàn liên tục tìm kiếm vẫn không có một chút tin tức nào của Tô Mặc, mọi thứ dường như rơi vào ngõ cục.
___________________________________________
“Mẹ…mẹ” một bé trai với đôi chân ngắn chạy xà vào lòng một cô gái xinh đẹp.
Cô gái ôm cậu bé vừa lau mồ hồi cho cậu vừa nhẹ giọng mắng “chẳng phải dặn con đừng chạy rồi sao? Nếu té đau cũng đừng tìm mẹ khóc nhè”.
Câu bé bập bẹ nói “Tiểu Trình..Trình là con trai…không…khóc nhè”.
Bà Lưu mỉm cười nhìn hai người trong sân nhẹ nhàng gọi “tiểu Tuyết tiểu Trình mau vào nhà, bên ngoài rất nóng”.
“Dạ” tiểu Trình và Tô Mặc đồng thời lên tiếng.
“Đến đây bà bế nào” bà Lưu vừa nói vừa dang tay ra, tiểu Trình lập tức nhào vào lòng bà.
Bà Lưu yêu thương hôn lên má bầu bĩnh của cậu bé, sau đó cười nói “tiểu Trình hôm nay muốn ăn món gì, bà nấu cho cháu”.
Tiểu Trình bày ra dáng vẻ suy nghĩ rồi nói “cá..hấp ạ, mềm…ngọt”.
Bà Lưu gật đầu “được nhưng tiểu Trình phải ăn cẩn thận nhé, nếu không sẽ dính xương đấy”.
Tiểu Trình nghiêm túc gật đầu “vâng ạ”.
Nhìn hai bà cháu đang vui vẻ, Tô Mặc hơi lưỡng lự cuối cùng quyết định lên tiếng “mẹ Lưu con có chuyện cần nói với ngài”.
Bà Lưu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Mặc liền biết được điều cô muốn, bà mỉm cười nói “đã đến lúc rời đi rồi à?”.
Tô Mặc giật mình nhìn bà, sau đó mắt không nhịn được đỏ hoe, cô nghẹn ngào nói “vâng ạ”. Bốn năm không phải là một thời gian quá dài nhưng lúc cô bắt đầu nhận thức bà Lưu đã luôn bồi bên cạnh cô, chăm sóc cho cô, bây giờ lại đột ngột rời đi để lại bà một mình, cô làm sao nỡ đây.
Bà Lưu thả tiểu Trình xuống, đi đến ôm Tô Mặc vào lòng “tiểu Tuyết, nên làm theo con tim mình mách bảo nhưng mà con phải nhớ nơi này mãi mãi là nhà của con và tiểu Trình” bà biết cũng đến lúc Tô Mặc phải rời đi nhưng không ngờ thời gian lại nhanh như vậy, tiểu Trình cũng đã ba tuổi. Bà đã sống cô độc cả nữa đời người, giữa đường lại xuất hiện hiện Tô Mặc mà cô còn đem đến cho bà một tiểu Trình, đã quen với cuộc sống rộn ràng với hai mẹ con bây giờ đột nhiên tĩnh lặng, đúng là có chút không thích ứng được a.
“Dạ…mẹ” Tô Mặc ôm chặt bà, nước mắt cũng không nhịn được nữa, liên tục rơi xuống.
Cuối cùng ba ngày sau, Tô Mặc quyết định đem tiểu Trình quay về đất liền, sau khi xin được giấy xuất đảo từ chỗ thủ trưởng cô liền đi ngay, tránh cho mẹ Lưu đau lòng.
Tô Mặc ôm tiểu Trình ngồi trên tàu, nhìn hòn đảo ngày càng cách xa mình, trong lòng cô có rất nhiều cảm trộn lẫn, vừa không nỡ là vừa mong chờ, thế giới phía bên ngoài đảo đối với cô hiện giờ là vô cùng mới mẻ, cô không biết mình có thích ứng được với nó không, còn cả tiểu Trình nữa, cô phải cố gắng để lo được cho cậu bé.
Tô Mặc cười yêu thương nhìn tiểu Trình đang ngủ say trong lòng, trong đầu lại đột ngột hiện ra hình ảnh của người đàn ông ba năm trước, không hiểu sao lại có cảm giác hai người rất giống nhau. Ba năm trước, sau khi người đàn ông kia rời đi, cô cũng không còn manh mối nào, trí nhớ cũng không có dấu hiệu khôi phục, lần này đến đất liền không biết có cơ hội gặp lại người đó không. Càng nghĩ lại càng rối, Tô Mặc quyết định không nghĩ nữa, quyết định nhắm mắt lại ngủ một giấc.
Lúc tàu cập bến đã là buổi tối, hòn đảo mà Tô Mặc ở gần với bến cảng của Mỹ nhất nên Tô Mặc quyết định đến đây.
Tô Mặc ôm tiểu Trình rời khỏi tàu, nhìn mọi thứ xa lạ xung quanh, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, lúc này lại chẳng biết nên đi về đâu.
Lúc này tiểu Trình trong lòng cô tỉnh lại, thều thào nói “mẹ…đói”.
Tô Mặc nhìn những bảng hiệu xung quanh, may quá cô nhận thức được những mặt chữ này.
Nhìn một vòng, sau đó Tô Mặc quyết định đi vào một quán ăn nhỏ, tuy không sang trọng nhưng bên trong rất sạch sẽ, cũng không quá đông khách. Tô Mặc ôm tiểu Trình đến một bàn trống cạnh quầy.
Một nhân viên liền đi đến đưa cho Tô Mặc thực đơn “cô gái xinh đẹp, muốn ăn gì nào?”.
Tô Mặc nhìn một lược thực đơn rồi lên tiếng gọi món “cho tôi một bát cháo trắng, một bát cải muối và một con cá hấp, cảm ơn” đây là những món tương đối dễ ăn đối với tiểu Trình, hơn nữa giá cả còn rất rẻ.