Nam Thiệu Hàn đưa Tô Mặc đến phòng nghỉ của cô, sau đó ra lệnh cho Hắc Thanh “Kiểm tra thân thể cho cô ấy”.
Hắc Thanh nhận lệnh bắt đầu một loạt kiểm tra thân thể cho Tô Mặc. Cuối cùng xác định nói “thưa chủ nhân, tiểu chủ nhân đã được hai tuần, vô cùng khoẻ mạnh”.
Bạch Nhất bên cạnh nhịn không được thốt lên “Hắc Thanh, thật sự đã có tiểu chủ nhân sao? Tô Mặc mới ở bên cạnh chủ nhân bao lâu chữ, sẽ không phải là cô ta cắm sừng….” còn chưa nói hết lời đã nhận được ánh mắt lạnh thấu xương từ Nam Thiệu Hàn, Bạch Nhất ngay lặp tức im bặt.
“Được rồi, tất cả lui ra đi” Nam Thiệu Hàn nói.
Bạch Nhất, Hắc Tĩnh và Hắc Thanh đồng thời nói “vâng” rồi quay người ra ngoài.
Trọng phòng chỉ còn hai người, không gian cũng trở nên thoáng hơn, nhưng không hiểu tại sao Tô Mặc lại cảm thấy áp lực hơn.
Nam Thiệu Hàn một tay nắm lấy cằm Tô Mặc, ép cô ngước lên nhìn mình, lạnh giọng nói “em dám mang đứa bé của tôi đi chơi trò nguy hiển này”.
Tô Mặc bỉu môi “đứa bé gì chứ, mới chỉ là một giọt máu thôi, hơn nữa em cũng không biết là mình mang thai”.
Nam Thiệu Hàn nhẹ nhàng thở ra, ôm chặt cô vào lòng, vừa dịu dàng vuốt tóc cô vừa nói “sau không cho phép đi làm việc nguy hiểm như này nữa”.
Tô Mặc nói “được”, tựa vào lòng ngực ấm áp của anh, cả đời cứ như vậy mãi cũng tốt. Sau đó cô chợt nhớ ra điều gì đó, nghiêm túc nói với Nam Thiệu Hàn “Hàn, nói cho anh biết một bí mật”.
Nam Thiệu Hàn không nói gì chỉ nghiêm túc nhìn cô chờ đợi, hắn biết cô có bí mật nhưng không điều tra, hắn muốn chính cô nói với mình như vậy mới chứng tỏ cô hoàn toàn tin tưởng và ỷ lại vào hắn.
Tô Mặc nhìn thẳng vào Nam Thiệu Hàn, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại rồi mở ra. Nam Thiệu Hàn hơi kinh ngạc, sau đó đưa tay lên chạm vào vành mắt của cô, hắn không nhìn nhắm mắt của cô từ tím chuyển sang đỏ.
Nam Thiệu Hàn bình tĩnh nói “dị năng, nhìn xa, xuyên qua vật cản và bóng tối?”.
Tô Mặc gật đầu, mặc dù đã lường trước thái độ của Nam Thiệu Hàn khi cô nói ra bí mật này, nhưng không ngờ anh lại có thể bình tĩnh như thế, đúng là không thú vị mà.
Tô Mặc hỏi tò mò hỏi “anh không cảm thấy kì lạ hay sao?”.
Nam Thiệu Hàn nhăn mày “Kì lạ?”
Tô Mặc nói “ừm, dù sao em cũng là một người kì dị”.
Nam Thiệu Hàn nghiêm giọng nói “tôi không cần biết em là một vệ sĩ tài năng hay một người dị thường, tôi chỉ biết em Tô Mặc là người phụ nữ của Nam Thiệu Hàn tôi”.
Nói không cảm động thì quá giả dối rồi, từ lúc Tô Mặc ý thức được bản thân có dị năng khác người, cô chưa từng dám nói ra với ai, cộ sợ mình sẽ bị đem đi làm thí nghiệm mất. Nam Thiệu Hàn, người đàn ông cô mới quen hơn một tháng, lại có thể khiến cô tin tưởng giao phó cuộc đời mình.
Tô Mặc mỉm cười nói “Rất tốt, thưởng cho anh”, nói xong liền nhích người dậy, hôn lên môi anh, Nam Thiệu Hàn sững sờ sau đó một tay ép cô sát vào người mình, đổi khách thành chủ, môi lưỡi mạnh mẽ xâm chiếm.
Hai người một thời gian đã không thân mật nên một cái hôn và sự cọ sát này cũng khiến không khí trong phòng nóng lên.
Nam Thiệu Hàn ngồi trên giường, Tô Mặc ngồi trên đùi anh, cảm nhận được vật cứng chạm vào mình, cô ôm cổ anh quyến rũ nói “rất nhớ em sao?”.
Nam Thiệu Hàn thành thật gật đầu sau đó nắm lấy bàn tay của cô kéo xuống chạm vào vật kiêu ngạo của mình “nó cũng rất nhớ em”.
Tô Mặc muốn chảy máu mũi rồi, Nam Thiệu Hàn thế nhưng lẳng lơ như vậy. Tô Mặc tháo thắt lưng của Nam Thiệu Hàn, nắm lấy vật nam tính, nó ngay lập tức cứng rắn to lên thêm một vòng, nhiệt độ nóng khiến bàn tay cô như muốn bỏng. Tô Mặc cười gian xảo, buông vật nam tính ra sau đó nhích mông lên cọ sát nó, cảm nhận vật nóng của mình cách một lớp quần áo liên tục bị nơi mềm mại của Tô Mặc cọ sát khiến hơi thở của Nam Thiệu Hàn trở nên dồn dập. Ngay lúc Nam Thiệu Hàn sắp không kiềm chế được muốn đẩy Tô Mặc xuống giường thì môi cô kề sát tai hắn nhẹ nhàng nói “đứa bé”. Ngay lập tức cả người Nam Thiệu Hàn như bị một gáo nước lạnh dội vào khiến hắn cứng đờ không nhúc nhích.
Tô Mặc còn ác ý cọ sát mông nhanh hơn một chút, tay còn luồng xuống vuốt ve cơ ngực của Nam Thiệu Hàn khiến hắn không khỏi rên rỉ “ưm”. Nam Thiệu Hàn cố gắng ép lí trí quay lại bắt lấy bàn tay đang làm loạn của Tô Mặc, sau đó ôm cô nhẹ nhàng đặt xuống giường rồi chính mình tự đi vào phòng tắm.
Nhìn dáng đi khó khăn của Nam Thiệu Hàn, sau đó nghe được tiếng nước chảy, Tô Mặc không những không cảm thấy quá đáng mà ngược lại còn vô cùng vui vẻ, haha.
Lúc Nam Thiệu Hàn từ phòng tắm quay ra, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn, hoàn toàn lộ ra dáng người cực phẩm.
Tô Mặc nhìn Nam Thiệu Hàn trêu trọc nói “như thế nào rồi, có cần em…” cô còn chưa nói xong thì Nam Thiệu Hàn đã tức giận lên tiếng “em tốt nhất là nên ngoan ngoãn cho tôi”.