Nam Thiệu Hàn vào nhà tắm xả đầy bồn nước sau đó bế Tô Mặc cùng ngồi vào, được ngâm mình trong nước ấm Tô Mặc cũng đã tỉnh táo lại đôi chút. Cô dựa lưng vào lòng ngực của Nam Thiệu Hàn, cảm thấy vô cùng ấm áp, an toàn, đây là người đàn ông của cô, là người duy nhất cô muốn nắm lấy trong sinh mệnh. Từ nhỏ cô đã cảm thấy mình có thể mạnh mẽ sống mà không cần một ai bên cạnh, cô chưa từng cố chấp muốn có một người như vậy, dù là người đã sinh ra mình cô cũng không một chút hứng thú, nếu cô muốn tìm thì với thực lực của mình mấy năm nay đã tìm thấy bọn họ, nhưng cô không làm vậy vì cô cảm thấy không cần thiết, Tô Mặc cô không muốn một ai cả. Nhưng giờ không giống lúc trước nữa, Tô Mặc muốn một người, cả đời này cô chỉ cần một người duy nhất, Nam Thiệu Hàn.
Nhìn cô gái mềm mại tựa vào người mình, trong lòng Nam Thiệu Hàn dâng lên một cảm xúc muốn che chở, cưng chiều cô, hắn biết đời này mình đã thua trong tay cô gái chết tiệt này. Bàn tay không nhịn được xoay mặt cô lại, trao cho cô một nụ hôn dịu dàng.
Chỉ một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng da thịt trần trụi cọ sát với nhau không khỏi khiến không khí nóng lên. Nụ hôn cũng nhẹ nhàng bắt đầu trở thành mạnh mẽ xâm nhập, đầu lưỡi điên cuồng cuốn lấy, hút sạch mật ngọt trong miệng Tô Mặc, tay cũng bắt đầu châm lửa trên người cô. Phía dưới của Nam Thiệu Hàn cũng đã cứng rắn ngẩng đầu chạm vào mông cô. Cảm nhận được vật cứng chọc vào mông, trong đầu lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo, cô lập tức đẩy Nam Thiệu Hàn ra.
Tô Mặc nói “Anh còn muốn làm?”. Nam Thiệu Hàn bình tĩnh trả lời “một lần nữa”. Nghe vậy cô trợn mắt “không được làm nữa, em đã mệt muốn chết”.
Nhìn cơ thể đầy dấu xanh tím của Tô Mặc, Nam Thiệu Hàn suy nghĩ một chút rồi cũng quyết định bỏ qua, dù gì đây cũng là lần đầu của cô.
Nam Thiệu Hàn ôm Tô Mặc ra ngoài, lau người rồi mặc quần áo cho cô, sau đó cũng quay lại nhà tắm giải quyết cho mình một chút rồi mới lên giường ôm cô ngủ.
Nằm trong lòng Nam Thiệu Hàn, Tô Mặc ngược lại không còn cảm thấy buồn ngủ, cô suy nghĩ về chuyện của thân vương Join. Bây giờ Nam Thiệu Hàn đã là người của cô cho nên mọi chuyện liên quan đến anh thì cũng là chuyện của cô.
“Chuyến này anh quay về đây là muốn đối đầu với ông ta sao?” Tô Mặc lên tiếng hỏi.
Nam Thiệu Hàn giải thích “Ừm, ông ta đã bắt đầu đụng chạm đến nhiều mối quan hệ trong hoàng tộc, làm cho địa vị của Nam Hi An bị đe dọa, lần này chỉ còn cách nhổ cỏ tận gốc”.
Tô Mặc muốn hỏi anh là sẽ giải quyết như thế nào, nhưng nghĩ nghĩ cô lại không hỏi, dù anh có làm gì thì cô cũng sẽ ủng hộ và sát cánh chiến đấu cùng anh.
Thấy Tô Mặc im lặng, Nam Thiệu lên tiếng” sao vậy?”.
“Tại sao anh không thừa kế hoàng vị mà lại buôn vũ khí?” Tô Mặc cũng hơi tò mò vấn đề này, là con người ai không ham muốn một địa vị cao quý, muốn nắm trong tay hết thảy, huống chi hắn là con cưng trong nhà, chỉ cần hắn muốn, hoàng vị chắc chắn sẽ rơi vào tay hắn.
Nam Thiệu Hàn nhìn Tô Mặc hỏi “Hoàng vị? Em muốn làm vương hậu?”. Tô Mặc hơi sửng sốt, cô chỉ hơi tò mò một chút mà hắn lại nghĩ đến như vậy.
Tô Mặc cười nói “Ừm cũng tốt, dưới một người trên vạn người, lúc đó muốn ức hiếp ai thì chính là ức hiếp người đó” cô cảm thấy như vậy cũng thú vị, được mọi người tôn kính haha.
Tô Mặc chỉ đùa một chút nhưng Nam Thiệu Hàn thì không vậy, hắn thật sự nghiêm túc suy nghĩ, thật ra địa vị nào đối với hắn cũng như nhau, lúc trước đi theo cha vì hắn muốn rèn luyện bản thân, muốn giải sự khác máu, sự cô đơn của hắn, hắn đã quen với sự máu lạnh ở nơi đó. Nếu bây giờ trở lại kế thừa vương vị thì thấy có một chút không quen.
Nam Thiệu Hàn nghiêm túc nói “Đợi đến lúc diệt trừ thân vương Join, cha sẽ truyền ngôi, khi đó tôi sẽ nói chuyện với Nam Hi An một chút”.
Tô Mặc cứng người, nhìn Nam Thiệu Hàn như người ngoài hành tinh, người này không có dây hài hước trong người sao. Cô chỉ đùa một chút hắn liền thật sự muốn tìm Nam Hi An để đổi vị, có còn là con người không.
Tô Mặc nhanh chóng lên tiếng khuyên ngăn hắn “tôi chỉ vui đùa một chút, anh đừng có làm thật?”.
Nam Thiệu Hàn nhăn mày nhìn Tô Mặc, hắn không hiểu nổi cô, chuyện này có gì vui để đùa “thật sự đùa? thật không muốn làm vương hậu?”.
“Ừm, không muốn” Tô Mặc chắc chắn nói, cô không dám đùa giỡn với người đàn ông này nữa đâu.
Nam Thiệu Hàn nhìn sâu Tô Mặc sau đó ôm cô vào lòng trịnh trọng nói “không có hoàng vị, sau này em cũng có thể muốn ức hiếp ai thì ức hiếp người đó”.
Tô Mặc ngẩng đầu nhìn Nam Thiệu Hàn hỏi “kể cả vương và vương hậu sau này sao?”.
“Ừm, ai cũng được”
“Kể cả anh sao”
“Ngoại trừ tôi”.
Nam Thiệu Hàn đột ngột nâng mặt cô lên nhìn mình nghiêm túc nói “Tô Mặc, em phải nhớ kĩ, trên thế giới này, chỉ có thể là em bắt nạt người khác và người bắt nạt em chỉ có thể là tôi”.
Tô Mặc cũng nghiêm túc nói lại “nếu tôi muốn bắt nạt anh thì sao”.
Nam Thiệu Hàn hơi suy nghĩ trả lời “tùy tâm trạng, tùy hoàn cảnh”
Tô Mặc nhăn mặt, bắt nạt mà còn phải đợi có tâm trạng phải chọn hoàn cảnh sao, đúng là bá đạo mà. Tô không muốn nói chuyện với hắn nữa, vùi mặt vào lòng ngực ấm áp của Nam Thiệu Hàn nhắm mắt ngủ.