CHƯƠNG 88: KHÔNG CHO PHÉP GỌI CÔ ẤY LÀ CHỊ
Cố Hạnh Nguyên hơi giật mình.
“Người phụ nữ kia, cái gì gọi là là người lớn sắc lớn, người nhỏ sắc nhỏ hả?”
“Còn có Bắc Minh Tư Trình, cái gì gọi là ba birdman “ghẹo” người phụ nữ hả ”
Giọng nói âm u của Bắc Minh Thiện giống như đến từ địa ngục, khiến cho hai mẹ con giật mình thân thể run rẩy.
Cẩn thận lắng nghe hàm nghĩa trong câu nói của anh, cũng không khó phát hiện, hai câu nói này của Bắc Minh Thiện rõ ràng có liên kết chặt chẽ với nhau.
Ở câu trên thì gọi cô là người phụ nữ, “ghẹo” phụ nữ trong câu tiếp theo là điểm nhấn.
Má ơi! Người đàn ông này quả thật đúng là nói chuyện có trước có sau.
Cố Hạnh Nguyên liếc mắt nhìn anh.
Quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn: “Anh Bắc Minh, ở chỗ có trẻ con, làm phiền anh khiêm tốn một chút.”
Một tay của Bắc Minh Thiện đang kẹp điếu thuốc lá, còn tay kia tùy ý cắm trong túi áo choàng tắm, có vẻ anh đã tắm xong rồi. Áo choàng tắm hở ra một nửa, lộ ra cơ ngực bóng loáng rắn chắc, một bộ dạng lười biếng, lại lộ ra sự gợi cảm chết người.
Gò má của cô nóng lên, nhan sắc của người đàn ông này quả nhiên có lực sát thương quá đáng, mấy phút cũng có thể làm chói mù mắt phụ nữ.
Đôi chân dài của anh bước từng bước đi về phía cô, liếc con trai ở trong ngực của cô một chút, nhất là hình ảnh đứa con trai đang mặt dày vô sỉ mà níu lấy trước ngực của cô không chịu buông, mi tâm của anh hiện lên chút không vui: “Bắc Ninh Tư Trình, có chân mà không biết đi hả?”
Giọng điệu lạnh lẽo, có thể khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống mấy độ.
“Con cứ muốn ở trong lòng của chị đó, hừ!” Dương Dương nhanh chóng vùi đầu vào trong ngực của mẹ, tránh bị cơn bão của ba Birdman quét tới.
Ai ngờ trái một tiếng phải một tiếng “chị gái” thân mật của con trai đã khiến cho người đàn ông nào đó gần như nhẫn nhịn đến ranh giới.
Lông mày âm trầm, anh nhìn lướt qua khuôn mặt của Cố Hạnh Nguyên, không vui mà trách cứ con trai: “sau này không cho phép gọi cô ấy là chị nữa.”
“Con cứ muốn gọi đó! Chị chị chị chị chị…” Dương Dương giống như là cố ý đối phó với anh, kêu đặc biệt vang dội.
“Bắc Minh Tư Trình.” Gằn ra bốn chữ này từ trong kẽ răng..
Chấn động đến đầu ngón tay của Cố Hạnh Nguyên mát lạnh.
Nhanh chóng ôm lấy con trai, cô giương mắt lên trừng anh: “Hung dữ như thế làm cái gì hả? Con nít vẫn còn nhỏ như vậy, không kêu chị thì kêu cái gì chứ?”
“Dì.” Anh cắn răng, lạnh lùng phát ra một chữ.
Gương mặt của Cố Hạnh Nguyên đỏ lên, mím môi, cái thằng cha này thật đúng là tính toán chi li mà.
Hóa ra là con trai mình gọi cô là chị, anh cũng sẽ cảm thấy tuổi tác của mình bị già?
Cơ mặt của cô co rút một chút, nhếch môi, cố ý gật đầu như ông cụ non với anh, lên tiếng nói: “Ừm, ngoan, dì ôm con của anh đi ngủ nha.”
“Cô…” Sắc mặt của anh cứng đờ, bị người phụ nữ này làm cho tức giận thiếu chút nữa phun máu: “Bắc Minh Tư Trình, sau này gọi cô ấy là dì, có nghe chưa!”
“Hu hu, không muốn…” Dương Dương buồn bực ở trong lòng của mẹ.
“Tôi thích con của anh gọi tôi là chị đó, không được sao? Chú Bắc Minh?”
Một câu chú Bắc Minh đã làm anh nội thương chảy máu.
Nghe thấy trên người của anh phát ra mùi thuốc lá, Cố Hạnh Nguyên nhăn lông mày theo bản năng.
Lườm Bắc Minh Thiện một chút, không thèm quan tâm anh.
Cô trực tiếp ôm con trai đi về phía phòng ngủ: “Trình Trình ngoan, để chị đưa em đi ngủ nha, tránh ở chỗ này ngửi mùi thuốc lá.”
Sau đó, dưới ánh mắt hung dữ của Bắc Minh Thiện, quay người rảo bước đi về phía phòng ngủ.
Bắc Minh Thiện trố mắt nhìn thoáng qua điếu thuốc vẫn còn đang cháy ở trên tay.
Mi tâm run lên, do dự cả nửa ngày cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh bàn trà, dụi tắt mẫu thuốc ở trong cái gạt tàn thuốc…
…
Cố Hạnh Nguyên ôm con trai bước vào trong phòng, bởi vì lúc trước đã từng đến Dạ Ánh nhất phẩm, cho nên cô hết sức quen thuộc nơi đây.
Chỉ là nghĩ đến chữ “Ánh” này, trái tim của cô vẫn bị nhói lên một cái.
Dịu dàng đặt Dương Dương vào trong chăn, cô vuốt ve sợi tóc mềm mại của con trai: “Cục cưng ngoan, mấy ngày nay mệt chết con rồi, ngủ một giấc cho thật ngon đi nha?”
Dương Dương chớp chớp đôi mắt to đáng yêu, lấy chăn che kín miệng nhỏ, nhỏ giọng nói: “Mẹ ngủ chung với con đi, được không mẹ?”
Đáy lòng của Cố Hạnh Nguyên mềm nhũn, nghiêng qua dựa trên giường, nhẹ giọng dỗ dành: “Trình Trình ở nhà một mình, mẹ không yên lòng về nó được, cho nên chờ sau khi con ngoan ngoãn ngủ rồi thì mẹ còn phải về nhà.”
Mặc dù là Dương Dương thất vọng chu môi, nhưng mà nhớ đến Trình Trình ở nhà một mình vô cùng đáng thương, cậu rộng lượng gật đầu: “Dạ, một mình cậu ấy ở nhà chắc chắn sẽ sợ hãi.”
Cố Hạnh Nguyên dịu dàng mỉm cười, hai anh em song sinh thất lạc năm năm, cả hai đều quan tâm lẫn nhau, khiến trong lòng của cô được ủ ấm.
“Ngoan ngoãn ngủ đi nào…” Cô diệu dàng vuốt ve vầng trán của con trai giống như thường ngày.
Dương Dương buồn ngủ nhắm mắt lại.
Ngay lập tức, trong căn phòng lại an tĩnh một lần nữa.
Qua một lúc lâu sau, Dương Dương đột nhiên mở to mắt ra, nhướng mày lên: “Nếu như Trình Trình cũng ở đây thì thật tốt, như vậy thì mẹ cũng có thể không cần phải đi…”
Cố Hạnh Nguyên cảm thán một hơi, sao cô lại chưa nghĩ đến được chứ?
Chỉ là hãy tha thứ cho sự ích kỷ của cô, cố chấp tách hai cậu bé ra, cô thật sự không dám tưởng tượng được, sau khi Bắc Minh Thiện biết sự thật sẽ có phản ứng như thế nào?
Sống lưng của cô lạnh buốt.
Cô không dám nghĩ nhiều.
Sau khi dỗ dành Dương Dương ngủ rồi, cô triều mến ấn một nụ hôn xuống trán của con trai.
Sau đó, nhẹ tay nhẹ chân đi đến trước cửa phòng ngủ, mở cửa ra rồi sau đó nhẹ nhàng đóng lại.
…
Đi ra khỏi phòng ngủ, thân thể căng thẳng mệt mỏi cả một ngày của cô lúc này mới có thể thả lỏng được.
Điều chỉnh xong tâm trạng, cô chuẩn bị về nhà.
Lúc đi ngang qua phòng khách, cô bị giọng nói lạnh lùng của Bắc Minh Thiện gọi lại.
“Đi đâu?”
Vẫn là hai chữ lạnh rét đến nỗi không có nhiệt độ như cũ.
Ngón tay của Cố Hạnh Nguyên vô thức run lên, ấn đường lạnh dần: “Về nhà.”
Sau đó cô lại tiếp tục đi về phía cửa.
Cởi giày, thay giày.
Giọng nói âm trầm của anh lại vang lên lần nữa.
“Bắt đầu từ một giây mà cô hứa sẽ làm bảo mẫu, tôi có cho phép cô có thể về nhà không?”
Lúc mà con nâng mắt lên, bóng dáng như ma quái của anh đã đứng sừng sững ở trước mặt của cô.
Cả người cô run lên, cô vẫn chưa quen với cảm giác ngột ngạt của người đàn ông cao lớn này mang lại, cau mày nói: “Bắc Minh Thiện, nếu như không phải bởi vì bản tính đáng yêu và đáng thương của con trai anh, tôi đây chả thèm làm bảo mẫu của con trai anh đâu.”
Tức giận mắng mỏ, cô tiếp tục thay giày.
Lông mày của anh giật giật, anh không phủ nhận sự đáng yêu của Trình Trình, nhưng mà: “Con mắt nào của cô nhìn thấy con trai của tôi đáng thương?”
Giọng nói lạnh lùng, hận không thể khiến cô bị đông lại thành một khối đá.
“Hai con mắt của tôi đều nhìn thấy hết đó! Có một người cha như vậy, tôi cảm thấy khổ sở thay cho con của anh.” Cô thốt ra một câu, cúi người ngồi xuống, kì lạ, đôi giày này rất dễ mang mà, tại sao lúc này ngồi cả buổi trời rồi cũng không nhét chân vào được
“Khổ sở?” Anh bất giác cất cao giọng nói.
Đôi mắt đầy lửa giận đang nhìn chăm chú vào cử động thay giày của cô.
“Đương nhiên rồi, có một người cha khốn nạn, cặn bã, bạc bẽo như vậy, con của anh không đáng thương mới là lạ.”
Hự.
Rốt cuộc cũng đã mang giày xong rồi, cô thở dài một hơi, đứng dậy đưa tay kéo tay cầm cửa…
Ai ngờ thắt lưng lại bị một sức lực mạnh mẽ kéo ngược trở lại.
Hai chân nhấc lên trên không, kêu lên một tiếng theo phản xạ.
“A…”
Chợt bên tai truyền đến giọng nói lạnh lẽo và quyến rũ của anh: “Cố Hạnh Nguyên, có vài thứ cô nhất định phải làm cho rõ ràng, cô làm bảo mẫu, không sai, nhưng mà cũng không phải chỉ là bảo mẫu của con trai tôi.”
Cô rùng mình một cái.
“Anh có ý gì hả?”
“Ý trên mặt chữ, nghe không hiểu à?” Dứt lời, cánh tay mạnh mẽ của anh dễ dàng kéo cô vào lòng ngực, rồi sải bước đi về phòng ngủ lớn của mình.
Cố Hạnh Nguyên vùng vẫy theo phản xạ: “Anh nói rõ ràng cho tôi đi! Bắc Minh Thiện! Từ đầu đến cuối tôi cũng chỉ hứa làm bảo mẫu cho con trai của anh thôi.”
“Hừ, tôi cũng cần một người bảo mẫu.” Anh nói một cách lạnh lùng và thoải mái.
Cổ tức giận đến nỗi ngực muốn phun máu, trừng to mắt, lửa giận xông thẳng lên đầu: “Khốn nạn, ai muốn làm bảo mẫu cho anh chứ? Anh buông tôi ra ngay…”
Cô vẫn còn chưa quên, người đàn ông này đã từng làm gì với cô trong chiếc xe Hummer bọc thép trước đó.
Cô ôm hận rất lâu!
Anh mơ tưởng là cô sẽ hầu hạ anh à!
Đưa tay ra, móng tay của cô giơ lên.
Vặn lấy lỗ tai của anh nhào nắn một trận.
“Hít…” Anh đau đến nỗi hút một ngụm khí lạnh, vội vàng buông một cái tay ra để ngăn đòn tấn công của cô lại: “Cái đồ điên này.”
“Anh mà không buông tôi ra, tôi sẽ điên dữ dội hơn nữa đó.” Cô cắn răng, há mồm ra liền cắn xuống cánh tay của anh.
“A…” Anh đau đớn kêu lên một tiếng: “Cố Hạnh Nguyên, dừng lại…”
Cô không dừng đó, cô cắn thật chặt.
Anh vẫn kiên trì không chịu buông tay.
Hai người bọn họ cứ dây dưa đánh nhau cả một đường như vậy, giương nanh múa vuốt, tóc tai lộn xộn không chịu nổi, vô cùng thê thảm…
Cạch.
Thẳng cho đến khi cửa phòng ngủ bị anh trở tay đóng lại.
Trận chiến này rốt cuộc lấy việc Cố Hạnh Nguyên bị mạnh hiếp yếu mà kết thúc.
Cố Hạnh Nguyên bị anh vung tay một cái ném mạnh lên trên giường, vật nhau cả một trận, tóc tai của cô bù xù, mệt mỏi thở hồng hộc…
“Khốn nạn, rốt cuộc là anh muốn như thế nào hả?”
Bắc Minh Thiện cau mày nhìn một hàng dấu răng ở trên cánh tay, người phụ nữ này là chó hả, còn hung dữ hơn cả anh nữa.
“Tôi ngược lại còn chưa có hỏi cô, trước đó không phải còn khóc lóc la hét, một bộ dạng hận không thể giết chết tôi, tại sao đột nhiên lại chạy đến cửa chứ?” Hai tay của anh vòng lại, đứng ở bên cạnh giường, nhìn từ trên cao xuống người đang nằm ngửa ở trên giường.
Mái tóc đen nhánh tản ra trên cái giường tuyết trắng, da thịt trắng nõn bởi vì mới đánh nhau mà trở nên hồng hào.
Một đôi mắt trong veo sáng ngời hung hăng trừng anh, đẹp đến nỗi phát ra lửa.
Ánh mắt của anh bỗng nhiên ảm đạm, hiện ra một ánh sáng mờ nhạt.
Trái tim Cố Hạnh Nguyên siết chặt, khẽ cắn môi, nếu như không phải bởi vì con trai, cô cần gì phải nén giận ở trước mặt của anh chứ?
Né tránh ánh mắt hùng hổ dọa người của anh, cô nuốt một ngụm nước bọt, trả lời qua loa: “À, chỉ là về sau tôi đã nghĩ thông suốt rồi, sở dĩ anh làm như vậy hoàn toàn bởi vì anh đã ghen, anh không thể nhìn thấy tôi với người đàn ông khác ở bên nhau…”
“Im miệng.” Một chữ “ghen” lạnh lùng này của cô khiến ánh mắt của anh hơi bối rối, nhưng rất nhanh liền bị anh che giấu mất, cắn răng thốt ra: “Ai nói với cô là tôi ghen?”
Tiếng nói lạnh lùng vừa mới dứt, bóng dáng cao lớn của anh liền ập xuống…
Trái tim của câu hẫng một nhịp.
“Không, không phải là ghen… vậy là cái gì?”
Lông mày của anh nhíu lại thật chặt, duỗi đốt ngón tay thon dài cứng cáp lướt qua gò má mềm mại của cô, tiếng nói âm trầm giống như là ma quỷ: “Cô đã quên rồi à, tôi có bệnh thích sạch sẽ, tôi không thích người khác đụng vào đồ vật của tôi.”
Chữ “đồ vật” này của anh đâm vào mắt cô một nháy.
“Đồ vật cái đầu anh đó! Anh mới là đồ, không, anh cũng không phải là cái thá gì cả.”
Cô tức giận đến nỗi há mồm cắn một cái vào đầu ngón tay đang lướt qua cánh môi của cô.
Anh hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt ngưng đọng: “Cố Hạnh Nguyên, cái con chó nhỏ này…”
Cô cắn mạnh cả nửa ngày mới chịu nhả ra, trong đôi mắt sáng lấp lánh của cô bốc lên ngọn lửa nhỏ…
“Anh mới là chó đó, cả nhà của anh đều là chó.”
Lời nói vừa mới ra khỏi miệng, cô hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình, mắng cả nhà anh chẳng phải là đã mắng luôn hai cậu con trai đáng yêu của cô hả?
“Vậy à?”
Đôi mắt nguy hiểm của anh lạnh lùng híp lại, đột nhiên hạ môi xuống tạo thành một vệt đỏ ở tươi ở trên cổ của cô.
Sau đó những ngón tay cứng rắn gọn gàng xé rách cổ áo của cô.