CHƯƠNG 4: ANH CHÀNG MẶT ĐƠ
Cố Hạnh Nguyên hoá đá!
Cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Sao, sao lại có người trong xe thế?
Mặt cô lập tức hết xanh lại đỏ.
Cửa kính xe hạ xuống, bên trong lộ ra một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai.
Trên gương mặt góc cạnh rõ ràng kia lóe lên nụ cười lạnh lùng, chế nhạo.
Đôi mắt sâu thẳm hơi ngước lên, xẹt lên ý cười yêu nghiệt, nhìn thẳng vào con ngươi của Cố Hạnh Nguyên.
Đầu ngón tay Cố Hạnh Nguyên run lên.
Trái tim phảng phất như bị thứ gì đó đụng mạnh vào.
Một người đàn ông cực kỳ đẹp trai!
“Cô à, nơi này không cần ‘phục vụ’ đâu.”
Người đàn ông cố gắng nhấn mạnh hai chữ “phục vụ”, trong giọng nói lộ ra vẻ mỉa mai, liếc nhìn cô một cái vẻ khinh thường.
Mặc kệ ánh mắt khinh thường của anh chàng kia, nhưng đáng chết chính là giọng nói trầm thấp như từ trên trời vọng xuống bất thình lình chạm vào lòng cô, giọng nói êm tai đến nỗi khiến người khác say mê.
Thậm chí còn có phần quen thuộc…
Cảm giác rất xa xôi, lạ lẫm lại phảng phất như đã từng nghe được ở đâu rồi.
Trái tim cô bỗng nhiên nảy lên.
Nhưng mà…
Phục vụ?
Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới phản ứng kịp.
Cô trợn to mắt, lửa giận lập tức xông lên đầu.
Anh chàng này vừa mới nói cái gì?
Phục vụ?
Ai cũng nghe được cảm giác mỉa mai trong lời nói của anh ta.
Cho dù giọng nói của anh ta dễ nghe cỡ nào đi nữa nhưng lời của anh ta nói ra lại khiến cô ước gì có thể xé rách ngay gương mặt tuấn tú kia.
Tên này xem cô là cái gì?
Cảm giác nhục nhã khiến cô tức giận đến nỗi mặt lập tức đỏ bừng.
Phục vụ con mẹ anh, anh mới là phục vụ, cả nhà anh đều là phục vụ!
Cố Hạnh Nguyên vốn định quát lên với anh ta, nhưng cô chợt thay đổi suy nghĩ.
Cô khẽ cắn răng, vẫn giữ vẻ mặt rất thỏa đáng, giả mù sa mưa mỉm cười với anh ta: “Ồ? Anh ơi, anh hiểu lầm rồi. Tôi là đến kiếm ‘phục vụ’ đấy!”
Cố Hạnh Nguyên nói xong thì cũng dùng ánh mắt khinh thường đánh giá người đàn ông trước mặt mấy lần.
Cô còn khoa trương hơn bằng cách làm động tác lấy tiền từ trong túi xách ra, dáng vẻ giống hệt với các chị gái đang boa cho mấy anh chàng phục vụ.
Cô cất giọng lạnh lùng, kiêu ngạo, đầy mỉa mai, nói: “Chậc chậc, thực sự là đáng tiếc, nhìn anh có vẻ không phù hợp với tiêu chuẩn của tôi lắm!”
Hừ! Dám mỉa mai cô vậy thì đừng trách cô không khách sáo.
Đẹp trai thì thế nào?
Độc mồm độc miệng như thế đúng là đáng tiếc cho một gương mặt đẹp.
Người đàn ông kia cũng không thấy tức giận vì lời nói khiêu khích của cô.
Anh ta chỉ lạnh lùng nhíu mày, mím môi nói: “Vừa hay, tôi cũng không thích phụ nữ lố lăng.”
Phụ nữ lố lăng?
Anh ta dám nói cô là phụ nữ lố lăng?
Cô trợn to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông này.
Được lắm!
Anh ta hết lần này đến lần khác khiêu khích sự kiên nhẫn của cô.
Cô siết chặt nắm đấm, sắc mặt hơi tái nhợt.
Mẹ nó chứ anh dựa vào cái gì gọi cô đây là người phụ nữ lố lăng?
Hôm nay sao cô xui thế?
Cô chỉ là mượn cửa sổ xe để làm gương sửa sang lại quần áo cho đàng hoàng thôi.
Chẳng lẽ chỉ có vậy mà đáng bị người đàn ông bất lịch sự này nhục mạ thế sao?
Cố Hạnh Nguyên nhìn gương mặt đơ ngàn năm không thay đổi của người đàn ông này.
Cô tức giận nghiến răng ken két.
Dường như trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông này chưa từng xuất hiện hỉ nộ ái ố.
Một gương mặt đẹp không tì vết.
Càng nhìn càng tức.
Dáng vẻ đẹp trai thì có thể bắt nạt phụ nữ sao?
Chạy siêu xe thì có thể xem thường phụ nữ sao?
Cô siết chặt nắm đấm giận đến phát run, liếc anh ta một cái, thừa dịp trước khi anh ta sắp đóng cửa sổ xe lại…
Cô Cố đã làm ra hành động điên rồ nhất, cũng đàn ông nhất…
Cô lặng lẽ mỉm cười, đột nhiên cúi lưng xuống.
Cố ý dán sát gương mặt vào cửa sổ xe, giả vờ làm ra dáng vẻ phong tình quyến rũ.
Một tay Cố Hạnh Nguyên đặt trên cửa kính, ngăn anh ta đóng cửa xe lại.
Cô cười híp mắt, duỗi tay còn lại thừa dịp trước khi anh ta kịp phản ứng…
Cô giống như bạch tuộc, một tay giữ chặt khuôn mặt đẹp đến nỗi người và thần đều phẫn hận kia.
Bốp, bốp, bốp!
Cô ra sức đánh lên mặt anh ba cái.
“Ai ôi, anh trai bé bỏng, tôi thấy anh dùng chất dưỡng ẩm hơi nhiều nhỉ? Nếu không sao có thể chăm sóc da mặt đẹp đến nỗi không có một nếp nhăn thế này? Đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ phải không?”
Cô cười hả hê, lại còn âm thầm ra sức nhéo mặt anh ta, giống như đang nhào bột làm mì, hoàn toàn không nương tay.
Đã vậy còn không quên nói móc hai câu: “Hứ, phẫu thuật khuôn mặt cứng ngắc thế này, càng nhìn càng khiến người ta sợ hãi. Hay là đợi ngày nào đó khuôn mặt của anh trai bé bỏng hoàn toàn thì chị đây sẽ lại đến chăm sóc cho anh nhé, tạm biệt! ”
Cố Hạnh Nguyên gọi “anh trai bé bỏng” đến nghiện luôn rồi.
Cô lại còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “chăm sóc” một từ hai nghĩa này nữa chứ, làm như anh ta là trai bao không bằng.
Thừa dịp trước khi gã này nổi nóng, cô nhanh chóng thu tay lại.
Một luồng hơi lạnh âm u phả vào mặt.
Cô sợ đến độ thân thể run lên.
Cố Hạnh Nguyên không dám nhìn thẳng vào cặp mắt sâu thẳm gần như mù mịt kia.
Gần như là phản xạ cô vừa nhấc tay lên liền lui về sau ngay lập tức.
Tim cô đập thình thịch đồng thời cũng cảm thấy vui vẻ vì báo được thù.
Cô căn bản không dám quay đầu lại nhìn vẻ mặt của người đàn ông trong xe kia.
Tiếng giày cao gót vang lên lộp cộp, vang khắp khách sạn Daredevil Empire.
Trên lầu ba của khách sạn.
Cố Hạnh Nguyên vừa bước vào trong, một mùi hương trộn lẫn các thương hiệu nước hoa nổi tiếng xông vào mũi.
Trong hội trường rộng lớn quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu
Muôn màu muôn vẻ, vàng son lộng lẫy.
Vừa nhìn đã biết đây là tiệc xã giao của tầng lớp xã hội thượng lưu.
“Tiểu Cố, cô tới rồi!”
Lý Đỉnh Thịnh vừa quay đầu lại đã thấy một cô gái đứng ngay cửa hội trường.
Ông ta nhanh chóng bước về phía cô, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Tổng giám đốc Lý.” Cố Hạnh Nguyên mỉm cười gật đầu.
Bất chợt trong lòng cô cảm thấy lo lắng vô cớ.