Phỉ Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, vậy chúng ta vào đi! Thực ra y tá nói, em có thể ra ngoài hoạt động nhiều hơn, sẽ tốt cho việc phục hồi sức khỏe.”
Bắc Minh Thiện xoay người, đẩy xe lăn cô ta vào phòng, vừa đi vừa nói: “Đều trách hai năm trước anh quá bất cẩn lơ là, nếu không phải xe của anh tông vào em…”
“Thiện!” Phỉ Nhi vội cắt ngang lời anh: “Đã nói không liên quan tới anh rồi mà! Lần đó em chỉ là trầy xát một chút, không có gì đáng ngại, những chuyện này đều là bệnh cũ mười mấy năm trước rồi, có thể khôi phục như bây giờ, em đã hài lòng lắm rồi…”
Mặc dù lời Phỉ Nhi nghe thoải mái, nhưng đối với một cô gái toàn thân bị bỏng tới 90% mà nói, đó là đau đớn thế nào?
Bắc Minh Thiện nghĩ lại hai năm trước, đêm Cố Hạnh Nguyên rời đi thành phố A.
Hình Uy kéo anh lên xe, định đi bắt người phụ nữ không tim không phổi đó về.
Lại không nghĩ tới, xe ngoài ý muốn tông trúng Phỉ Nhi.
Mặc dù chỉ là vết xước nhẹ.
Nhưng mà, chính vào đêm đó, anh cuối cùng mới biết, đêm anh và Bạch Điệp Quý cãi nhau, người phụ nữ đeo khẩu trang gặp phải, chính là Phỉ Nhi.
Thì ra, tất cả những chuyện này đều không phải ảo giác, thì ra Phỉ Nhi thật sự vẫn ở trên thế giới này…
Lúc nhìn thấy những vết sẹo để lại trên cơ thể Phỉ Nhi, anh bèn nói với chính mình, đời này không thể lại không có lý do phụ bạc Phỉ Nhi nữa…
Chỉ là, trong đầu thường không ngừng hiện lên khuôn mặt động lòng người đó.
Lòng anh bất giác đau đớn.
Nhớ tới tối qua dễ dàng mất khống chế trong kích tình của cô, phẫn nộ, tức giận, không cam lòng…đủ loại cảm xúc đan xen, cuối cùng, chỉ có thể thầm thở dài.
Cố Hạnh Nguyên, tiểu yêu tinh tra tấn người đó.
Lần này cô quay về, rất rõ ràng là đang tuyên chiến với anh.
Anh biết, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ đứa bé như vậy.
Mà anh, lại nên làm gì với cô?
“Thiện, em nói với anh, hôm nay trong viện nghỉ dưỡng thu được rất nhiều quà giáng sinh tình nguyện viên gửi tới, lát nữa em chọn vài món, anh giúp em mang về tặng cho Trình Trình và Dương Dương…” Giọng nói vui vẻ của Phỉ Nhi ngày càng xa, ngày càng nhỏ…
…
Tô Ánh Uyển đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng họ đi vào, nắm tay nắm chặt.
Vốn cho rằng Cố Hạnh Nguyên năm đó rời đi, cô ta liền có thể quay về bên Thiện.
Nhưng ai nghĩ tới, hơn mười năm rồi, Phỉ Nhi lại vẫn có thể còn sống quay về!
Giây phút Phỉ Nhi xuất hiện lần nữa vào hai năm trước, Tô Ánh Uyển liền biết, giấc mơ hơn mười năm của cô ta, sợ là muốn hoàn toàn phá hủy rồi.
Ngón tay cô ta bất giác lướt qua khuôn mặt, nước mắt đã rơi xuống rồi, cô ta thì thào tự nói: “Thiện à Thiện, anh không phải từng nói, dáng vẻ em khi mỉm cười, cực kỳ giống Phỉ Nhi sao…Nhưng tại sao, Phỉ Nhi cũng hủy dung rồi, anh vẫn chỉ bằng lòng nhìn cô ta, không chịu nhìn em một cái chứ…”
Đêm giáng sinh năm nay, Trình Trình và Dương Dương đặc biệt mời mấy đứa bé khác trong lớp cùng tới.
Nhà tổ Bắc Minh mọi năm đều treo đầy đèn màu giáng sinh.
Trong sân cũng đóng một lớp tuyết thật dày.
Trẻ con đội mũ giáng sinh, vui vẻ đắp người tuyết.
“Bắc Minh Tư Dương, nhà cậu thật lớn, giống hoàng cung vậy, thật hâm mộ cậu.” Bạn học A nói.
“Đúng vậy, còn có ông bà của các cậu, rất chiều cậu và Bắc Minh Tư Trình.” Bạn học B nói.
“Các cậu giống như hoàng tử bé vậy…” Bạn học C nói.
“Nhưng ba mình nói, các cậu là đứa bé không có tình yêu của ba mẹ, mẹ các cậu đâu?” Bạn học D nói.
“Có phải mẹ các cậu không cần các cậu rồi không?” Bạn học E nói.
“Mới không phải đâu!” Dương Dương hét lên: “Mẹ mình quay về rồi! Mẹ hôm nay còn lên tivi nữa, mẹ sẽ không không cần mình!”
Dương Dương hét lên, dọa những bạn nhỏ đang đắp người tuyết khác khựng lại.
“Nói xạo, mình quen cậu lâu như vậy, sao không nhìn thấy mẹ cậu?” Bạn học A hỏi.
“Mẹ cậu ấy nhất định không cần các cậu ấy nữa…” Bạn học B lén lút nói.
“Khốn khiếp! Mẹ mới sẽ không phải không cần chúng mình! Các cậu còn nói bậy nữa, mình sẽ đánh các cậu!” Dương Dương tức giận giơ nắm tay nhỏ, làm ra vẻ muốn đánh người.
“Hừ! Bắc Minh Tư Dương, cậu chính là một đứa bé dã man! Có bản lĩnh thì đến đánh chúng mình đi…” Bạn học C thách thức.
Trình Trình khẽ nhíu mày, không lên tiếng, vẫn im lặng đắp người tuyết: “…”
Đêm giáng sinh vốn thật vui vẻ, ai cũng không nghĩ tới đám trẻ lại sẽ lật mắt thành thù.
Nhất thời, trong sân trở nên huyên náo…
Lúc này, nhà tổ Bắc Minh có một vị khách không mời mà đến.
Lúc Cố Hạnh Nguyên lái xe xuất hiện ở nhà Bắc Minh, người làm đều kinh hoảng, người phụ nữ này có quan hệ mật thiết với cậu chủ Diệp Long và cậu hai.
“Ông chủ, bà chủ, cô, cô Cố đến rồi…”
Cố Hạnh Nguyên cầm hai túi quà, bộ đồ ngắn Chanel vừa người, khuôn mặt nhỏ tinh xảo vẫn là dáng vẻ thanh lịch xinh đẹp ngày xưa, lại thêm phần ưu nhã và tự tin.
Giang Tuệ Tâm đang ở phòng khách gói quà cho đám trẻ, lúc nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đến, ngoài ý muốn chớp mắt.
“Cô có ý gì?”
“Bà Bắc Minh, giáng sinh vui vẻ.” Như đoán được Giang Tuệ Tâm sẽ không có sắc mặt dễ nhìn, Cố Hạnh Nguyên hào phóng trưng ra nụ cười, giơ quà trong tay: “Rất rõ ràng, tôi muốn nhìn thấy các bảo bối của tôi.”
Giang Tuệ Tâm trầm mặt: “Con cũng đã phán cho Thiện rồi…”
“Nhưng bà Bắc Minh đừng quên, quyền giám hộ con được phán cho anh ta, nhưng tôi vẫn có quyền thăm hỏi!” Cố Hạnh Nguyên không kiêu ngạo không siểm nịnh cắt ngang lời của Giang Tuệ Tâm.
Giang Tuệ Tâm sững sốt, cẩn thận đánh giá Cố Hạnh Nguyên, cách hai năm, người phụ nữ này lại không giống với trước đây.
“Hai năm không gặp, miệng lưỡi sắc bén hơn không ít!”
“Bà Bắc Minh quá khen rồi.”
Lời vừa nói ra, đã nghe thấy giọng nói nôn nóng của người làm chen vào: “Không hay rồi bà chủ, cậu chủ nhỏ và đám trẻ đánh nhau sau vườn…”
“Cậu còn nói mẹ mình không cần mình này! Còn nói thì đánh cậu răng rơi đầy đất…” Dương Dương cưỡi trên người bạn học B, giơ nắm đấm đánh bùm bụp.
“Hu oa oa, Bắc Minh Tư Dương đánh người…”
Bạn học A, C, D, E đều bị Bắc Minh Tư Dương đập cho một phen.
Chỉ có Trình Trình, để cho chúng đánh nhau trong tuyết, Trình Trình cũng không chút quan tâm, vẫn im lặng ngồi xổm trong tuyết đắp người tuyết…
Lúc Cố Hạnh Nguyên cầm túi quà xông vào, liền nhìn thấy một màn kinh hồn.
Cổ họng cô căng thẳng, buột miệng nói ra: “Dương Dương, Trình Trình!”
Bàn tay nhỏ đắp người tuyết của Trình Trình run rẩy, quay đầu lại theo phản xa, giây phút nhìn thấy mẹ, cậu nhỏ như không tin vào mắt mình, còn dùng bàn tay đọng bông tuyết dụi dụi mắt, thật lạnh lẽo…
“Còn nói thì đánh nát đầu các cậu…” Dương Dương tiềm thức không từ bỏ đánh bạn học nhỏ cuối cùng nằm sấp xong mới quay đầu lại.
“Wa! Mẹ…”
Giọng nói kích động theo thân thể nhỏ cũng kích động, Dương Dương nhào tới như hỏa tiễn, giữa chừng còn không quên đá bạn học nhỏ bị đánh nằm sấp trên đất hai cái.
Nhào vào giữa chân Cố Hạnh Nguyên, lên tiếng khóc nỉ non: “Hu oa, mẹ cuối cùng đến đón Dương Dương về nhà rồi…”
Dương Dương vừa khóc, lòng Cố Hạnh Nguyên cũng vỡ nát.
Vội ôm Dương Dương bên chân lên, như muốn áp con trai vào cơ thể, nhớ nhung hai năm, cuối cùng biến thành hai mắt rưng rưng, cô nghẹn ngào: “Xin lỗi bảo bối, mẹ đến trễ rồi…”
Nhìn Trình Trình ngồi hóa đá trong tuyết, cô ôm Dương Dương nhanh chóng đi tới.
Nhìn bàn tay nhỏ đông cứng của Trình trình, lại nhìn người tuyết cực kỳ giống cô mà cậu đắp, cô không nhịn được mũi chua xót, nhấc một tay lên, ôm cả Trình Trình vào lòng: “Bảo bối của mẹ…”
Nước mắt kìm nén của Trình Trình cuối cùng đã phá nát dây đàn bình tĩnh trước giờ trong lòng cậu, thoáng chốc, cậu lại không cách nào khống chế khóc trong lòng mẹ: “Huhu…có phải là mơ không…mẹ…”
“Không phải mơ, không phải mơ! Là thật, mẹ quay về rồi…” Cố Hạnh Nguyên ôm hai nhóc khóc không thành tiếng.
Nếu thời gian cho phép, cô lúc đầu nhất định sẽ không vứt lại cặp song sinh mang thai lần đầu.
Nhưng trong hai năm này, bé cưng thai thứ hai đã ra đời, tiếp đó cho con bú, dạy con đi…Sau đó viết sách, học tập, vừa rèn luyện chính mình vừa phải nuôi con, cô thậm chí mỗi ngày chỉ có thể ngủ bốn năm tiếng…
Nhưng những chuyện này, cô không cảm thấy mệt mỏi, vì cô biết, cô không có thời gian lười biếng, ở đây, còn có cặp con trai đang nhớ nhung mong ngóng cô quay về…
“Hu oa oa…tại sao mẹ lâu như vậy mới đến…mẹ có biết con và Bắc Minh Tư Trình rất nhớ mẹ…”
“Mẹ quay về rồi…còn đi nữa sao?”
“Mẹ đừng không cần chúng con…”
Giang Tuệ Tâm nhìn ba mẹ con ngồi xổm trong tuyết khóc lóc, không nhịn được đỏ mắt, bà lúc đầu cố chấp muốn tách mẹ con họ ra, là quá ích kỳ rồi sao?
Nhìn bạn học nhỏ bị Dương Dương đánh nằm sấp trong tuyết, Giang Tuệ Tâm vội phân phó người làm, đưa cho mỗi người chút tiền bồi thường, sau đó đứa mấy đứa bé đó quay về.
Cố Hạnh Nguyên ôm hai con vào lòng, nín khóc mỉm cười: “Hai năm không gặp, các con đều cao rồi, đến, để mẹ nhìn xem có đẹp trai hơn không? Có nghe lời không, hai năm có tiến bộ không, hử?”
“Đương nhiên càng đẹp trai rồi! Dương Dương bảy tuổi rồi, vào lớp một rồi!” Dương Dương đắc ý nói.
Trình Trình lại mặt bình tĩnh tiếp lời: “Con lên lớp thiếu niên thiên tài rồi, bây giờ đang học chương trình cấp ba, chuẩn bị năm sau thi đại học.”
“Bắc Minh Tư Trình, anh cố ý phải không, cùng bảy tuổi, dựa vào cái gì em học lớp một, anh năm sau lại muốn thi đại học?”
“Cùng bảy tuổi, em năm ngoái học lớp một, năm nay vẫn học lớp một, đừng cho rằng anh không biết em là vì cua gái! Nhưng Bắc Minh Tư Dương, em cua mấy em gái nhỏ lớp một, em không cảm thấy ấu trĩ sao?”
“Này, em ấu trĩ chỗ nào? Em bảy tuổi học lớp một rất bình thường có được không! Nào giống anh, ngày nào cũng lẫn trong đám gái già mười sáu mười bảy tuổi, anh mới là biến thái có được không!”
“Anh biến thái chỗ nào? Anh đã nói 7569 lần rồi, anh ghét tình chị em! Hơn nữa, trẻ con thiên tài như anh là cảnh giới em có thể hiểu được sao?”
“Oa, mẹ xem đi, Bắc Minh Tư Trình bắt nạt con!”
“Ai dám bắt nạt tiểu bá vương trường này chứ?”
Cố Hạnh Nguyên thấy hai anh em đấu võ mồm, giống hệt trước đây, cô không nhịn được thở dài, cười, trong lòng ấm áp.
Ôm con, cô xoay người, đi tới trước mặt Giang Tuệ Tâm, khẽ mím môi, lễ phép gật đầu: “Bà Bắc Minh, nếu bà không phản đối, tôi hi vọng có thể cùng các con trải qua đêm giáng sinh vui vẻ.”
Không đợi Giang Tuệ Tâm lên tiếng, Dương Dương vội ôm chặt mẹ, ra vẻ đáng thương: “Bà nội, bà nội đồng ý với mẹ được không…”
Trình Trình mở hai mắt nhìn như bình tĩnh, ánh mắt lại rất ưu thương.
Giang Tuệ Tâm im lặng nửa ngày, cuối cùng thở dài: “Hôm nay đêm giáng sinh, bà nội liền để hai anh em các con vui vẻ một lát, đừng nghịch quá dữ, hử?”
“Cảm ơn bà nội!”
“Tuân lệnh bà nội!”
Trình Trình Dương Dương đồng thanh.
Sắc đêm dần buông xuống.