Cố Hạnh Nguyên lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trình Trình: “Trình Trình, mẹ có lỗi với con… mẹ không nên cho con hy vọng, để con phải thất vọng như vậy…”
Trình Trình lắc đầu, trong đôi mắt sáng long lanh xuất hiện những giọt lệ: “Mẹ, không sao đâu, Trình Trình tìm thấy mẹ và em trai là đã vui lắm rồi.”
“Đồ ngốc!” Cố Hạnh Nguyên ôm hai đứa con vào lòng, nước mắt chực trào.
“Huhu, Bắc Minh Tư Trình, mặc dù em rất khó chịu về vẻ ngoài đáng ghét của anh, nhưng em vẫn không thể bỏ anh…”
“Dương Dương, sau này chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau, không được nghịch ngợm như vậy nữa để mẹ lo lắng, biết không?”
“Huhu…”
“Dương Dương, anh đã ghi chú tất cả cho kỳ thi cuối kỳ trong ngăn kéo tủ sách của em, em phải ghi nhớ những điểm chính, em biết không?”
“Huhu…”
“Ngoài ra, bức thư tình của Triệu Tĩnh Nghi, anh đã để trong cặp sách của em…”
“Huhuhu… anh đừng nhiều lời nữa… nếu anh cứ hay nói, sau này tôi sẽ không quen không có sự nói nhiều của anh đâu…”
“…”
Cố Hạnh Nguyên nghẹn ngào, nghe những lời tâm sự sâu sắc của hai anh em, cô bật khóc.
Cô có ích kỷ quá rồi không? Cô là người đột ngột chia cắt hai anh em, không phải sao?
Cô ôm chặt đứa trẻ vào lòng…
Chúa ơi, cô thực sự không bằng lòng. Cô không đủ can đảm mang một đứa nào đi!
“Xin lỗi, Trình Trình…” Cô ôm các con mà khóc không thành tiếng: “Xin lỗi Dương Dương…”
Nếu không có thỏa thuận năm đó, nếu cô không mang thai song sinh, nếu cô chưa từng gặp Bắc Minh Thiện, nếu…
“Mẹ…” “Mẹ… huhu…”
Những đứa trẻ cuối cùng cũng bật khóc, ngã vào vòng tay cô…
*
Bắc Minh Thiện cuối cùng cũng được xuất viện sau nửa tháng nằm viện!
Mọi thứ dường như đã trở lại như ban đầu.
Khi anh trở lại Dạ Ánh Nhất Phẩm lần nữa, không có gì khác ngoài không khí lạnh lẽo.
Giống như trước đây, trong căn phòng trống trải, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình, cô đơn đến mức chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của chính mình…
Lông mày của Bắc Minh Thiện thoáng cau lại.
Đột nhiên, khuôn mặt xinh xắn giương nanh múa vuốt của Cố Hạnh Nguyên hiện lên trong tâm trí anh…
Anh đã tưởng tượng cô sẽ phản ứng thế nào nếu anh về nhà sau nửa tháng không gặp?
Cô sẽ cầm một cái thìa chạy ra, khuôn mặt đầy chế giễu nói với anh: Ôi, cậu hai Bắc Minh cuối cùng cũng được xuất viện rồi, không thiếu tay, không gãy chân, đúng là phúc đức!
Hay là sẽ lườm anh một cách khinh thường, rồi bỏ qua sự tồn tại của anh?
Tuy nhiên, đối diện với căn nhà lạnh lẽo và vắng lặng, mọi tưởng tượng của anh hóa ra chỉ là tưởng tượng!
Cố Hạnh Nguyên, người phụ nữ này thực sự đã đi rồi!
Khi anh nằm viện, cô đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của anh…
Không để lại một lời hay thậm chí cho anh một lời giải thích… cô cứ im lặng bỏ đi như vậy…
Bắc Minh Thiện uể oải ngồi trên ghế sô pha, trong lòng bỗng trống rỗng.
Ngón tay nghịch điện thoại, nhìn chằm chằm vào dãy số quen thuộc, nhưng vẫn không gọi đi.
…
Trầm ngâm mất một lúc lâu sau anh mới đứng dậy ném điện thoại xuống sô pha.
Đi thẳng đến tủ rượu, lấy ra một chai vodka đã giữ suốt nhiều năm.
Rượu rất mạnh.
Tư thế ưu nhã, bình tĩnh tự tại như thường.
Chậm rãi rót rượu vào ly, sau đó nâng ly rượu bước chậm ra ban công…
Vừa nếm rượu vừa chiêm ngưỡng khung cảnh lộng lẫy bên ngoài cửa sổ.
Giờ phút này như trở lại quá khứ, năm tháng êm đềm bình yên.
Nhưng anh luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
…
Cuộc sống của anh không nên như thế này đúng không? Thờ ơ lạnh nhạt.
Không có phụ nữ, không có con cái, anh là người duy nhất sót lại.
Bất giác, mấy ly rượu mạnh trôi vào bụng.
Anh hơi say.
Từ ban ngày cứ lặng lẽ uống cho đến tối.
Tuy nhiên, anh cảm thấy mất mát một cách không thể giải thích được, như thể anh không thể lấp đầy cảm giác mất mát đó cho dù uống nhiều đến thế nào.
Cũng có vẻ như anh không thể say dù uống như thế nào.
Tỉnh táo đến mức khiến cho người ta sợ hãi——
Bốp~.
Đột nhiên, có tiếng thủy tinh đập vào tường.
Ly vodka còn chưa uống xong, dọc theo vách tường vẽ ra một vệt loang lổ, thịt nát xương tan!
Ngay sau đó là tiếng bước chân gấp gáp của anh.
Lấy điện thoại trên ghế sofa rồi lấy áo khoác.
Bịch~.
Theo sau sự biến mất của bóng dáng cường tráng đó, là cánh cửa bị đóng chặt!
Trong căn nhà sang trọng, lại trở nên vắng vẻ.
Mà Bắc Minh Thiện vừa rời đi, cũng không bao giờ quay lại nữa…
*
Đêm oi bức, ánh trăng vắng lặng.
Một chiếc ô tô thể thao hạng sang khiêm tốn từ từ lái vào làn đường phức tạp ở khu phố cổ thành phố A.
Cuối cùng, chiếc xe bị chết máy và dừng lại.
Nhưng hồi lâu cũng không thấy ai xuống xe.
Bắc Minh Thiện ngồi trong xe, khói thuốc lượn lờ.
Đôi mắt sâu hút hồn thỉnh thoảng liếc nhìn ngôi nhà cũ…
Đèn đang bật bỗng tắt.
Đột nhiên, điện thoại di động trong xe của anh vang lên.
ID người gọi hiển thị tên của Sở Dung Triết.
Tim anh chùng xuống, Bắc Minh Thiện nghe máy——
“Này, cậu hai Bắc Minh, đến chơi đi!” Bên phía Sở Dung Triết cực kỳ ồn ào: “Mấy ngày nay anh nằm viện chán quá rồi, hôm nay hãy để anh em chúng tôi ăn mừng cho anh nhé.”
Bắc Minh Thiện liếc nhìn ngôi nhà cổ kính ngoài cửa sổ xe, lơ đễnh nói “ừ”.
Sau đó, anh ngắt kết nối điện thoại.
Có lẽ là do sự kinh hoàng và chế giễu của Sở Nhị trong bệnh viện ngày hôm đó, anh kéo cổ áo của mình một cách khó hiểu, anh đang làm cái khỉ gì vậy?
Tự nhiên lại đến nhà cô, chờ đợi một cách ngớ ngẩn!
Anh chờ cái gì chứ?
Chờ cô xuất hiện sao?
Sau đó không thể nhịn được mà ôm lấy cô à?
Làm cô?
Hận không thể làm cô vô số lần?!
Ánh mắt nhìn xuống bụng dưới trướng lên, Bắc Minh Thiện, một người vẫn luôn nho nhã tự đắc, thật sự cũng gặp phải chuyện lộn xộn rồi!
Tên ngớ ngẩn nào nói thích chơi người phụ nữ nào là yêu người phụ nữ đó chứ?!
Anh thừa nhận mình có tặng cô chiếc vòng cổ bằng thép cao cấp có kỷ niệm nhất, nhưng anh chỉ muốn cưng chiều người phụ nữ này thôi!
Cưng kiểu cưng chó cưng mèo ấy!
Đó là cưng, không phải tình yêu!
Cậu hai Bắc Minh quấn quýt nửa tháng mới chợt hiểu ra, suýt nữa đã tin… một cách ngu ngốc rồi!
Tên ngốc Sở Nhị đó!
Sau một hồi dừng xe, chiếc xe quay đầu lại, lao đi với tốc độ tối đa…
*
Chiếc xe để lại vệt bánh trên mặt đất, lao vào dòng xe bất tận như cá kiếm.
Tuy nhiên, điều mà Cậu hai Bắc Minh không biết là dù có ở lại quận cũ này qua đêm cũng không kịp.
Vì Cố Hạnh Nguyên đã chuyển đi rồi.
Một ngày sau khi gặp Giang Huệ Tâm, cô đã dọn đi sạch sẽ…
*
Một tuần sau.
Cố Hạnh Nguyên ngồi trong nhà hàng Trọng Khánh danh tiếng ở thành phố A.
Đây là lần ra mắt thứ 11 của cô trong những ngày này.
Tối nay cô thoa một chút phấn kem và mặc một chiếc váy nhỏ màu vàng ngỗng để tôn lên làn da trắng ngần của mình với một phong cách khác.
Ngồi đối diện với cô là một người đàn ông hiền lành đeo kính.
Kỹ sư máy tính 28 tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ, lương 407.000.000 VNĐ / năm, cha mẹ là cán bộ hưu trí, là con một trong gia đình.
“Cô Cố, không ngờ là cô thích ăn cay như vậy đấy. Nhưng sau này cô có thể là sẽ phải bỏ ớt đi.”
“Gì cơ? Tại sao?” Cố Hạnh Nguyên sửng sốt một chút, liếc nhìn người đàn ông đeo kính ngồi đối diện, mặc dù cũng mặc một bộ vest phẳng phiu, nhưng cô lại cảm thấy chẳng khác nào là đi bán bảo hiểm.
“Vì nhà tôi không ai ăn ớt, sau khi cưới xong cô còn phải chuẩn bị mang thai nữa, tôi nghe người ta nói ăn nhiều ớt không tốt cho bà bầu….”
Người đàn ông đeo kính rõ ràng đã bắt đầu lên kế hoạch cho cô và tương lai của anh ta.
“Đợi đã——” Cố Hạnh Nguyên ngắt lời anh với một nụ cười khô khốc: “À, anh Lý phải không? Chúng ta dường như chưa biết rõ về nhau…”
“Không đâu. Lưu Ngọc đã nói với tôi tất cả về tình hình cơ bản của cô.” Người đàn ông đeo kính đẩy gọng kính dày trên sống mũi, tiếp tục: “Cô Cố, tuy trình độ học vấn của cô hơi kém, lại là con gái ngoài giá thú, vả lại còn ở Mỹ năm năm, tất nhiên tôi không trông cậy vào cô quá nhiều, nhưng cha tôi nói, cưới vợ cầu hiền, cô được bà Bắc Minh tiến cử nên chắc là không có gì không ổn cả.”
Mặt Cố Hạnh Nguyên tái mét! Trong mắt cô xuất hiện một nét ủ rũ.
“Nhưng anh Lý không cảm thấy hôn nhân là chuyện cả đời của hai người sao? Quyết định vội vàng có thể dẫn đến bi kịch trong tương lai đấy.”
Người đàn ông đeo kính không đồng ý: “Hôn nhân, không phải chỉ cần hai người chịu đựng nhau mà sống hay sao? Làm vợ, yên bề gia thất là tốt rồi, chồng thì tất yếu phải giao du bên ngoài, chỉ cần không đưa về nhà là được, hai người mắt nhắm mắt mở mà sống, chẳng phải sẽ cả một đời bình an vô sự sao?”
“Tôi không thể chấp nhận những lý lẽ như vậy!” Cố Hạnh Nguyên khẽ nắm chặt tay: “Như vậy rất bất công với phụ nữ! Cả đàn ông và phụ nữ đều nên trung thành trong hôn nhân!”
Người đàn ông đeo kính sửng sốt, nhìn Cố Hạnh Nguyên rồi chế nhạo: “Cô Cố, cô đang đùa tôi sao? Ý cô là nếu lấy cô thì tôi nhất định phải trung thành với cô?”
Đầu ngón tay cô run lên, dù mười lần xem mắt trước đó, cả mười người đàn ông đều chế nhạo hai chữ ‘trung thành’.
Nhưng đã không có tình yêu trong hôn nhân, thì ít nhất cũng nên trung thành với nhau, đây là sự kiên trì duy nhất của cô!
“Phải!” Cố Hạnh Nguyên trả lời sạch sẽ: “Nếu anh Lý không thể hứa sẽ trung thành với vợ sau khi kết hôn, thì tôi nghĩ chúng ta không cần nói nữa.”
Người đàn ông đeo kính giận đỏ mặt: “Cố Hạnh Nguyên, nếu không phải do bà Bắc Minh giới thiệu, cha tôi nói ông ấy không thể đắc tội với bà Bắc Minh, cô nghĩ tôi sẽ dành thời gian cho một người phụ nữ như cô sao? Dựa vào mình xinh đẹp thì thực sự nghĩ mình tuyệt vời à! Tôi nói cho cô biết, một người phụ nữ như cô, tôi còn e là cô ở Mỹ lâu nay đã bị người ta chơi cho hỏng rồi, cô nhắc đến lòng trung thành với tôi mà không thấy ngượng à?!”
Chát~ một tiếng.
Một ly rượu tạt thẳng vào mặt người đàn ông đeo kính!
Người đàn ông đeo kính đột ngột đứng dậy, đập bàn dữ dội: “Người phụ nữ dơ bẩn, sao cô dám tạt tôi?!”
Cố Hạnh Nguyên nhìn chằm chằm vào mắt anh, vẻ mặt bình thản: “Anh Lý, xem ra anh học nhiều năm như vậy cũng chẳng ra gì, nên quay về học cách tôn trọng người khác đi!”
Người đàn ông đeo kính trừng mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên một cách hằn học, muốn giơ tay đánh cô, nhưng vì trong nhà hàng còn có người khác nên đành bó tay: “Cố Hạnh Nguyên, đừng đắc ý! Kiểu phụ nữ làm điếm lại muốn được lập đền thờ như cô tôi thấy nhiều rồi! Cô nhớ kỹ cho tôi! Hừ!”
Nói xong, người đàn ông đeo kính tức giận, căm hận bỏ đi.
Cũng gần giống như mười buổi xem mắt trước đó, Cố Hạnh Nguyên chỉ còn lại một mình trên bàn.
Trong hai sự lựa chọn giữa rời thành phố A và kết hôn, cô đã chọn lựa cách thứ hai khó khăn.
Tuy nhiên, buổi xem mắt thứ 11 đã kết thúc trong thất bại.
*
Ngay sau khi Cố Hạnh Nguyên rời nhà hàng ở Trọng Khánh, điện thoại của Lưu Ngọc lo lắng gọi tới.
Cô vô thức nhíu mày, nhưng vẫn phải nghe——
“Tôi nói này cô Cố, cô có khó phục vụ quá rồi không? Tôi thực sự tự hỏi liệu cô có phải là đang chống lại phu nhân của chúng tôi hay không?” Lưu Ngọc chế nhạo cô: “Lúc đó là cô tự nguyện ký hợp đồng mang thai hộ, không ai ép buộc cô, cô đã vi phạm hợp đồng trước, cô còn trách ai? Nếu cô tàn nhẫn đến mức không gả bản thân thì rời khỏi Thành phố A đi! Còn không thì đừng trách phu nhân của chúng tôi không lưu tình!”