Mục lục
Nhiệm vụ sinh đẻ – full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiệm Vụ Sinh Đẻ CHƯƠNG 143: BỎ TRỐN THEO TRAI!

“Xin lỗi… Diệp Long…” Cô lẩm bẩm, thở dài. Trừ xin lỗi ra, cô biết bây giờ cho dù có nói cái gì cũng đều vô dụng…

“Ha hả…” Diệp Long mệt mỏi cười, hốc mắt thậm chí có hơi ươn ướt, nhưng chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu như muốn nói xin lỗi, thì cũng nên là chú hai nói, đúng không? Nếu không, vì sao em lại phải dẫn Dương Dương đi chứ?”

Ánh mắt cô run rẩy, rơi lệ.

Máy bay, cuối cùng cũng bay lên.

Chuyến bay đến Úc, không biết rốt cuộc sẽ như thế nào?

Cô không biết, Diệp Long cũng không biết, bởi vì không ai có thể đoán trước tương lai cả…

Tin gièm pha về việc cháu trưởng nhà Bắc Minh trốn không kết hôn truyền ra, làm toàn bộ thành phố A chấn động.

Thị trưởng Bùi giống như bị nhà họ Bắc Minh tát cho một cái thật mạnh vào mặt, lập tức trở thành quan lớn mất mặt nhất thành phố A!

Lần này, hai nhà Bắc Minh Bùi cũng kết thù lớn!

“Khốn nạn, còn chưa tìm được Diệp Long về hay sao?” Ông cụ Bắc Minh Thiện đồ vest thẳng thớm, ngay khi nghe được tin Diệp Long bỏ trốn không kết hôn thì cà vạt cũng bị tức đến méo xẹo: “Vậy thằng hai đâu? Nhanh kêu thằng hai về chữa cháy đi!”

Nhưng mà, mặc kệ ông cụ Bắc Minh la hét thế nào, cấp dưới vẫn cứ trả lời là: Không tìm được Diệp Long, không liên lạc được cậu hai…

Vì vậy, đám cưới được cả thành phố chú ý, lập tức biến thành một trò hề lớn.

“Vô dụng! Cả một đám vô dụng!”

Trong tiếng rống giận khàn giọng của ông cụ Bắc Minh, toàn bộ nhà họ Bắc Minh đều rối loạn…

Màn đêm buông xuống.

Sườn núi thành phố A.

Hình Uy nhanh chóng lái xe chạy như bay trên đường núi…

Trên đường, anh không ngừng gọi điện thoại cho Bắc Minh Thiện, nhưng mà vẫn chỉ có thể đưa vào hộp thư thoại, hôm nay điện thoại của cậu chủ vẫn luôn trong trạng thái tắt máy!

Cậu Diệp Long trốn không kết hôn. Hình Uy điều tra Diệp Long suốt buổi sáng, kết quả lại là…

Hình Uy nhìn túi hồ sơ chưa được mở ra yên lặng nằm ở trên ghế xe, đây là một ít tư liệu anh cử thám tử tư từ nước Mỹ gửi về, là tư liệu về năm năm nay của cô Cố.

Xe cuối cùng cũng ngừng lại trước một căn biệt thự xa hoa ở sườn núi…

Hình Uy tắt máy, gần như không hề do dự cầm túi hồ sơ chạy như bay vào nhà…

Vừa chạy vừa kêu: “Cậu chủ, cậu chủ, có chuyện lớn…”

Trong biệt thự, Bắc Minh Thiện đang đội mũ của thợ sơn, bên ngoài bộ áo vest đắt đỏ tùy tiện đeo một cái tạp dề, một tay cầm bảng pha màu, tay kia cầm một cây bút sơn chưa khô, đang vẽ một bức tranh sơn dầu màu sắc rực rỡ vô cùng xinh đẹp lên trên vách tường trắng tinh…

Hình Uy xông vào ngay lúc này…

“Cậu chủ! Có chuyện rồi!”

Bắc Minh Thiện hơi nhướng mày, trong tay vẫn cứ tiếp tục vẽ, không hề vì Hình Uy đột nhiên xông vào mà ngừng lại, chỉ lạnh nhạt nói: “Chuyện gì?”

Hình Uy nhìn thoáng qua những vết sơn dầu loang lổ trên người chủ tử, hơi ngẩn ngơ.

Từ trước đến giờ cậu chủ có thói ở sạch rất nặng, nhưng mà bây giờ lại không thèm để ý đến những vết sơn dính trên người mình…

“Cậu chủ, cậu Diệp Long bỏ trốn không kết hôn. Cho nên đám cưới hôm nay đã bị hủy… Ông cụ tức giận đến cao huyết áp, thị trưởng Bùi tuyên bố muốn giết chết nhà họ Bắc Minh chúng ta…”

Ngón tay Bắc Minh Thiện hơi khựng lại, hơi nhíu mày, trào phúng nói: “Bắc Minh Diệp Long thật sự là con trai của anh cả Bắc Minh à? Lá gan lớn hơn cha của anh ta nhiều!”

Nói xong, anh lại cầm bút lên, tiếp tục vẽ.

Hình Uy nhìn vách tường, sau đó vô cùng kinh ngạc!

“Cậu chủ, tuy rằng hôm qua anh đã dặn tôi không cần quấy rầy anh. Nhưng mà ông cụ đã nhắc anh suốt một ngày rồi, hy vọng anh về nhà quản lý mọi chuyện.” Hình Uy nói,

“Chân mọc trên người chú rể, tôi có đi cũng chẳng ích gì. Nếu đã muốn chạy trốn, tìm mọi cách cũng muốn trốn, tôi cũng cản không được.”

Bắc Minh Thiện đã lạnh lùng quen rồi. Chẳng qua, chuyện Bắc Minh Diệp Long trốn không kết hôn đã chứng minh được một chuyện, đó chính là thằng nhóc này thật sự yêu Cố Hạnh Nguyên! Nếu không không phải ai cũng có gan dám làm ra chuyện lớn khó có thể tha thứ như cãi lệnh gia tộc này được!”

“Nhưng ông cụ đã nói, đám cưới của cậu Diệp Long là do anh ép, theo lý thì… cũng nên là anh đứng ra giải quyết mọi chuyện…” Hình Uy nói lại những lời ông cụ nói cho Bắc Minh Thiện nghe.

Bắc Minh Thiện lại thờ ơ, cầm bút, vẫn tiếp tục vẽ vời trên tường.

Lạnh nhạt hỏi: “Vậy Bắc Minh Diệp Long đâu rồi? Đã tìm được chưa?”

Hình Uy gật đầu, rồi lại lắc đầu, cứ muốn nói lại thôi, sắc mặt hơi trắng.

Nhìn bức tranh to lớn liên miên kia, Hình Uy càng không dám nói.

Bắc Minh Thiện không thèm nhìn Hình Uy, cũng hoàn toàn không để ý đến câu trả lời của anh ta, chỉ cầm bút chăm chú vẽ lên trên vách tường…

Khó mà tin được là, trong căn biệt thự xa hoa này, trên vách tường trắng như tuyết kia, Bắc Minh Thiện dùng đôi tay đã từng được Châu Âu công nhận là đôi tay của kiến trúc sư thiên tài, dồn toàn bộ tình cảm vẽ ra một bức tranh về bãi biển Barcelona ở Tây Ban Nha…

Bầu trời xanh thẳm, đám mây mềm mại như bông, ánh mặt trời nóng cháy, biển xanh đậm, bờ cát vàng ực, còn có những người lười biếng nằm tắm nắng, những cô gái mặc bikini chơi đùa, những người vui đùa trên mặt biển…

Đúng là cảnh ở bãi biển Barcelona hôm anh và Cố Hạnh Nguyên đến!

Lúc này, bức tranh cảnh biển này, đang miêu tả lại toàn cảnh hình ảnh náo nhiệt một cách chân thật lên trên vách tường.

Vô cùng sinh động.

Mà linh hồn của bức tranh này, chính là vai chính bắt mắt nhất trên bờ cát…

Cố Hạnh Nguyên.

Cô trong bức tranh đang mặc một bộ áo tắm một mảnh, vô cùng đáng thương ngồi xổm trên nền cát, cuộn lại thành một cục, nhìn qua như đang tủi thân. Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp phơi nắng đến đỏ bừng, đôi mắt đen láy trong xoe chớp chớp, vô cùng đáng yêu.

Động tác của cô trong bức tranh là vươn đôi tay trắng như tuyết ra, ngồi xổm dưới đất đào cát.

Cô như thế này, trong mắt anh chính là một con cún con họ Cố vừa đáng yêu vừa đáng thương, nhưng mà lại làm cho người ta nhịn không được muốn đá một phát.

Chỉ là ngày hôm đó, anh vì muốn trừng phạt cô cho nên nói muốn vẽ cô, lại bảo cô phải ngồi ở bờ cát dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, làm người mẫu hơn bốn tiếng. Thiếu chút nữa phơi cô thành cá khô.

Nhưng cuối cùng bức tranh anh vẽ lại là một bức tranh nhà lầu cao tầng, dưới chân trái còn có một con cún con đang nằm, trong miệng còn ngậm một khúc xương trông vô cùng ngu ngốc.

Đợi đến khi cô nhìn thấy sẽ lập tức nổi điên…

Nói là anh nhục nhã cô, tức giận anh xem cô như một con chó mà chơi đùa.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Bắc Minh Thiện mềm mại hơn, bức tranh này, coi như là món quà để đền bù cho cô vậy.

Dù sao, món quà sinh nhật cô tặng anh đêm qua, là món quà làm anh cảm thấy hài lòng nhất từ trước đến giờ.

Giống như trái tim đang cô đơn nhiều lắm, không biết từ lúc nào, đã dần dần lặng lẽ trở nên phong phú hơn nhiều.

Trong đầu thậm chí thường thường sẽ hiện lên bóng dáng của cô.

Mà đêm nay, anh cũng sẽ tặng lại món quà cho cô.

Bức tranh này, chỉ còn một chút nữa thôi là xong rồi.

Anh cầm bút, lúc đang định vẽ thêm sợi dây chuyền quý báu có khắc chữ V.Q lên trên cổ cô thì….

Hình Uy suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng thở dài, vẫn ấp a ấp úng nói ra…

“Cậu chủ… trước khi tôi đến đây, vừa lúc tra được hành trình của cậu Diệp Long… Thì ra sáng hôm nay anh ta đã ngồi máy bay bay đến Úc. Trong danh sách công ty hàng không đưa đến, chuyến bay đó vừa lúc là chuyến bay mà cậu chủ nhỏ Trình Trình cũng đi… Còn có…” Hình Uy không biết chính anh khi nói ra những lời này, trán đã đổ đầy mồ hôi lạnh, muốn nói lại thôi.

“Còn có gì nữa?” Bút của Bắc Minh Thiện vẽ rất tỉ mỉ, mặt dây chuyền chất lượng tốt dưới ngòi bút của anh cũng đã sinh động rực rõ.

Nếu nói về cách vẽ, lấy trình độ thiết kế sư thiên tài của anh, vẽ tranh hoàn toàn không làm khó được anh.

Hình Uy thở sâu, bất chấp hậu quả: “Còn có, còn tra được, cô Cố cũng trùng hợp đi chuyến bay sáng đó, sáng nay đã bay khỏi thành phố A rồi… Nói cách khác, người đi cùng cậu Diệp Long là cô Cố Hạnh Nguyên…”

Xoẹt ~

Bút của Bắc Minh Thiện run lên, mặt dây chuyền quý báu đã vẽ lệch!

Một bức tranh to lớn, chỉ vì nét bút này mà trở nên đầy vết bẩn…

Bắc Minh Thiện cầm bảng pha màu, mặt mày lạnh lùng, lúc này mới chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng Hình Uy nói: “Cậu nói cái gì? Lặp lại một lần nữa cho tôi!”

Giọng nói lạnh lùng kia, có cảm giác bình tĩnh trước cơn giông tố

Lưng Hình Uy lạnh lẽo: “Cậu chủ, cô Cố Hạnh Nguyên và cậu Diệp Long ngồi cùng chuyến bay ban sáng, cùng đến châu Úc. Nhưng mà… chuyện này có lẽ là trùng hợp thôi…”

Leng keng~!

Đột nhiên, một tiếng động lớn làm người hoảng sợ vang lên!

Bảng pha màu trong tay Bắc Minh Thiện đột ngột đập lên vách tường!

Vết mực bắn ra, văng khắp tường!

Lập tức, làm bẩn cả bức tranh!

Phá hủy.

Bức tranh to lớn mới lúc nãy còn làm người ta kinh ngạc cảm thán, chỉ trong chốc lát đã bị phá hủy hoàn toàn…

Đây là bức tranh lớn mà Bắc Minh Thiện vẽ suốt một ngày, anh trốn ra khỏi tầm mắt của mọi người chỉ vì muốn tập trung sáng tác bức tranh này, nhưng bây giờ, anh đã tự tay phá hủy nó…

Đôi mắt hung ác của anh, lập tức có phong ba bão táp nổi dậy!

“Trùng hợp! Đang yên đang lành vì sao cô ta phải rời khỏi thành phố A chứ, vì sao lại trùng hợp đến mức ngồi cùng một chuyến bay với Bắc Minh Diệp Long chứ? Mẹ nó cái này mà là trùng hợp sao? Cái lý do này ai mà tin hả?!” Bắc Minh Thiện nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên lột mũ bảo hộ trên đầu xuống.

Hình Uy cúi mắt xuống, không nói tiếng nào, hoặc là nói, đầu tiên là cậu Diệp Long bỏ trốn không kết hôn, sau đó cô Cố lại cùng anh xuất hiện trên chuyến bay vào sáng sớm… Bọn họ vốn là mối tình đầu của nhau, đúng là khó mà làm người ta tin rằng tất cả chỉ là trùng hợp được…

Bắc Minh Thiện lạnh lùng xé tạp dề đang đeo trên người xuống, khóe môi cong lên nở một nụ cười lạnh lùng trào phúng: “Ha, mẹ nói tôi đúng là ngu mà! Còn tưởng rằng cô ta hết hy vọng… thì ra không phải!!”

Cô lại lựa chọn bỏ trốn cùng với Bắc Minh Diệp Long!

Bỏ trốn theo trai!!

Từ ngữ vô cùng nặng nề này, đã bị đặt lên người Cố Hạnh Nguyên và Diệp Long.

“Cậu chủ…” Hình Uy nhớ đến túi hồ sơ: “Đây là tư liệu từ Mỹ mới gửi về, là tất cả những chuyện có liên quan đến cô Cố ở Mỹ năm năm qua…”

Hình Uy còn chưa nói xong, đã nghe thấy Bắc Minh Thiện nói ra một chữ lạnh thấu xương:

“Xé!”

“…” Hình Uy đờ ra, cầm túi hồ sơ chưa được mở ra, đừng nói đến chuyện cậu chủ không thèm xem đã bảo anh xé, chuyện quan trọng là phần hồ sơ này ngay cả Hình Uy cũng chưa từng xem qua.

“Đáng chết, tôi nói xé, cậu không nghe sao!”

“Cậu chủ, lúc trước không phải anh rất muốn biết năm năm cô Cố ở Mỹ đã xảy ra chuyện gì sao…”

“Hình Uy!”

Không đợi Hình Uy nói xong, Bắc Minh Thiện đã tức giận gầm lên, lập tức cướp lấy túi hồ sơ trong tay anh

Roẹt~ Roẹt~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK