“Hừ …” Cô nhìn thấy ánh mắt anh có chút khôi hài, cười nói: “Vậy thì em sẽ nấu cho anh một bữa cơm, giặt quần áo, lau sàn nhà, nhân tiện tắm cho con trai anh!”
“Không được! Đấy đều là mấy việc của người làm, em không cần đụng tay vào!” Anh trầm mặt, tỏ vẻ bất mãn: “Còn nữa, tại sao em tắm cho con trai anh mà không phải là tắm cho anh hả?”
“Anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Còn cần có người tắm cho nữa sao?” Cô đỏ ửng mặt mày.
Nhìn thấy cô cuối cùng cũng cười lên rồi, anh nhướng mày rồi kéo cô ra khỏi vòng tay của mình, nhìn ngắm bộ dáng của cô lúc này.
Cả người cô chỉ quấn một chiếc khăn lớn tới ngang đùi, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn. Bộ bikini nóng bỏng mờ ảo bên trong chiếc khăn tắm.
“Rốt cuộc em đã làm gì mà trông thảm hại đến vậy hả?”
Cô chột dạ mím chặt môi, chắc có lẽ chỉ mỗi mình cô rơi vào hoàn cảnh bị tóm vào phòng giam lúc đang mặc bikini như thế này thôi. Toàn bộ quá trình có hơi khó mà diễn tả được. Cô không muốn anh lo lắng, mà thật ra chủ yếu là không mong anh biết chuyện Lưu Thắng Thiên là đối tượng xem mắt mà Lưu Ngọc đã sắp xếp cho cô.
Nghĩ đếu điều này, Cố Hạnh Nguyên lại thấy đau đầu.
“Em hơi mệt rồi… cả một ngày một đêm không ngủ, anh để em tắm một cái đã được không…” Cô vội vã tìm cách chuyển đề tài, mỗi lần nói đến điểm nhạy cảm của Bắc Minh Thiện đều có tác dụng cả.
Quả nhiên.
“Chút nữa về anh tính sổ em sau.” Anh nhếch miệng, khoác vai cô đi về phía đỗ xe ở bên kia đường.
Thử hỏi, phải cần bao nhiêu dũng cảm thì một người có chứng ám ảnh sạch sẽ nghiêm trọng như anh lại dám ôm lấy một người phụ nữ bẩn thỉu mới vừa ra khỏi trại giam cơ chứ? Hay là thật sự anh rất coi trọng người phụ nữ này…
Hai người lên xe.
Hình Uy kính cẩn chào cô: “Cô Cố.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu, có hơi cảm thấy ngại ngùng. Cô kéo chặt chiếc khăn đã dính bẩn quấn trên người.
Xe chạy êm ru.
Trên đường, Bắc Minh Thiện nhận một cuộc gọi đường dài. Cố Hạnh Nguyên đoán đại khái là đang bàn chuyện làm ăn.
Vậy nên lúc này cô mới dám mở cái túi da để lấy chiếc điện thại bị cảnh sát thu giữ lúc trước và bật nó lên.
Nhìn thấy 26 cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình, cô trở nên lo lắng.
Trình Trình cũng có gửi cho cô một tin nhắn, viết:
“Mẹ, rốt cuộc mẹ đang ở đâu vậy ạ? Mọi người lo lắng lắm. Còn nữa, con muốn nói mẹ biết là ba sắp cho con ra nước ngoài rồi… Vậy nên dù chưa có được sự đồng ý của mẹ, con đã đón Dương Dương về đây chơi với con rồi.. Mẹ, mẹ cũng sẽ về đúng không? Con sẽ luôn đợi mẹ, đợi mẹ ôm con một lần nữa. Trình Trình.”
Lời Trình Trình nói khiến Cố Hạnh Nghiêm cảm thấy xót xa. Cô không ngờ thì ra mấy ngày không gặp Trình Trình, Bắc Minh Thiện thế mà lại muốn cho con cô ra nước ngoài.
“… Ừ, dự án này còn cần phải trao đổi thêm với bên chính phủ nữa. Cậu cho người lo liệu ổn thỏa đi, tóm lại là tháng sau phải tiến hành như dự kiến.” Bắc Minh Thiện cúp máy, thu xếp chuyện công việc xong xuôi.
Anh quay lại, nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đang xem điện thoại liền nhào qua hỏi: “Đang xem gì vậy?”
Cố Hạnh Nguyên giật mình đến run tay, điện thoại tuột khỏi tay rơi xuống ghế.
“Bị nhốt một ngày một đêm, đương nhiên là phải xem xem có cuộc gọi nhỡ nào không chứ.” Cô giả bộ bình tĩnh cúi xuống nhặt điện thoại, may mà điện thoại rơi ra nên Bắc Minh Thiện không có thời gian đọc tin nhắn Trình Trình trên màn hình.
“Vậy có không?” Bắc Minh Thiện bình thản nhướng mày. Anh nheo mắt, cứ cảm thấy người phụ nữ này dường như đang sợ hãi điều gì đấy.
“Không có!” Cố Hạnh Nguyên lắc đầu, âm thầm oán hận liếc nhìn anh một cái: “Giờ em đã là trẻ mồ côi rồi, anh nghĩ còn ai thèm quan tâm em nữa chứ?”
Anh mím môi lập tức ôm lấy cô vào lòng. Đây chính là cách an ủi của anh, không cần bất kỳ lời nào cả.
Cố Hạnh Nguyên im lặng dựa vào người anh, thế nhưng trong lòng lại như quay cuồng.
Phải làm sao đây? Anh thế mà lại muốn đưa Trình Trình ra nước ngoài!
Cô nhớ lại những lời Giang Tuệ Tâm từng nói, hoặc là ra nước ngoài và không bao giờ quay lại thành phố A nữa.. hoặc là gả cho người ta.
Trải qua 12 lần xem mắt, đặc biệt là lần với Lưu Thắng Thiên này, lòng cô đã thật sự nguội lạnh rồi. Nhớ lại cái ngày Tô Ánh Uyển vạch áo ngực của cô trước mặt phóng viên mà vẫn còn rùng mình, thật sự quá nguy hiểm.
Nhưng mà.. nếu như cho Dương Dương ra nước ngoài, sau này không về lại thành phố A nữa, lúc đầu cô còn không đồng ý. Một là vì không thể yên tâm về Vũ Xuân, vậy mà không ngờ càng không nỡ buông tay càng chịu thêm nhiều thương tổn. Thêm nữa, cô cũng không xa Trình Trình được.
Đợi đã, Trình Trình sắp ra nước ngoài… Cô cứ như đang bấu vào một chiếc thuyền rơm, đầu óc lơ mơ.
Lén lút đem Dương Dương và Trình Trình ra nước ngoài sao? Nếu vậy, Giang Tuệ Tâm cũng sẽ không coi cô là cái gai trong mắt nữa.
Suy nghĩ này bỗng lóe lên trong đầu cô.
Nếu đổi lại là cô ngày xưa, nhất định sẽ chỉ trông mong được bí mật ở cùng với hai đứa trẻ để không ai quấy nhiễu.
Nhưng mà giờ thì cô lại bị vòng tay rộng lớn bên mình này làm lay động.
Nếu như Trình Trình và Dương Dương bên nhau, cô và anh cũng ở bên nhau, một nhà bốn người được vậy thì tốt quá.
Cố Hạnh Nguyên lặng lẽ nép vào vai Bắc Minh Thiện. Thật lâu sau, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà thì thầm nói:
“Bắc Minh Thiện, thì ra cảm giác làm trẻ mồ côi là thế này đây..” Trong lòng trống rỗng, không nơi nào để tựa vào, cảm giác tìm không thấy nguồn cội.
Anh ôm chặt lấy cô, mím môi. Dường như có thể cảm nhận được sự mềm yếu lúc này trong cô.
“Tối hôm đó ở nhà nghỉ Tình Yêu, những lời anh nói với em là thật sao?” Cô sụt sùi, giọng có hơi khàn.
“Câu nào?” Giọng anh bình thản.
“…” Trong lòng cô cảm thấy căng thẳng, vừa xấu hổ: “Là cái câu… em là gì của anh đó..”
Cô còn nhớ anh đã trả lời rằng: “Phụ nữ, em là người phụ nữ của anh.”
Bắc Minh Thiện trầm ngâm một chút, siết chặt vai cô, khóe miệng nở nụ cười: “Không lẽ em mong lời đó là giả sao?”
“Dĩ nhiên là không rồi!” Cô ngẩng đầu lên khỏi vai anh, nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú của anh: “Nhưng mà.. anh có biết là khi một người đàn ông nói với một cô gái câu nói đó là có ý gì không hả?”
Anh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cô: “Ý nghĩa là cô gái này sẽ không bao giờ được dây dưa những người đàn ông khác nữa, cô ta chỉ thuộc về anh ta mà thôi.”
Cô sững sờ..
Nhụt chí.
Chẳng lẽ anh nói cô là người phụ nữ của anh chỉ là vì muốn giải thích cho quyền và dục vọng chiếm hữu của mình thôi sao?
“Lẽ nào…” Khóe miệng cô cứng ngắc.. “Không phải vì tình yêu sao?”
Cô cứ tưởng khi một người đàn ông coi một người phụ nữ như đồ sở hữu của mình, ít nhất thì cũng là vì thích người phụ nữ đó.
Vậy mà.. anh thích cô ư? Anh yêu cô ư?
Anh ngẩn người, vô thức nhíu chặt lông mày.
“Có liên quan đến điều này sao?”
“Có.” Cô gật đầu khẳng định, cố hỏi rõ ràng đáp án của anh.
Bởi vì đáp án đo sẽ quyết định việc cô đi hay ở.
“Làm người phụ nữ của anh, muốn gì anh cũng cho em được cả. Chỉ cần nghe lời, anh có thể chiều em tới tận trời luôn cũng được. Không lẽ nhiêu đây vẫn chưa đủ ư?” Anh nhướng mày.
“…” Cô lắc đầu: “Bắc Minh Thiện, cái mà anh gọi là chiều chuộng đó chẳng qua chỉ là kiểu nuông chiều dành cho chó mèo, cho mấy loài thú cưng mà thôi. Đấy chẳng phải là thứ em cần.”
“Vậy rốt cuộc em cần cái gì?” Anh tỏ vẻ hờn mát.
Cô thu mắt về, nhìn rõ sự mất kiên nhẫn trong mắt anh, cắn cắn môi: “Anh nói em là người phụ nữ của anh, em muốn biết .. anh có yêu em không?”
Anh nghi hoặc nhìn cô hồi lâu, trong mắt hiện lên tia chán nản: “Tại sao em cũng giống như những người phụ nữ khác vậy? Cứ thích hỏi mấy câu như vậy? Nguyên à, anh cứ tưởng em khác biệt cơ đấy.”
“…” Mắt cô lóe lên, một sự chua sót lướt qua đầu môi: “Anh muốn em khác biệt là bởi vì anh mong em cũng giống như anh, không đòi đối phương phải kết hôn, không bắt đối phương phải hứa hẹn, vui vẻ thì ở bên nhau, không vui thì vẫy tay tạm biệt. Bắc Minh Thiện, nếu làm người phụ nữ của anh nghĩa là như vậy thì em thà không cần mối liên hệ này.”
“Khốn kiếp. Vậy rốt cuộc em muốn anh thế nào?”
Anh đột nhiên gào lên, bầu không khí trong xe bỗng như đóng băng.
“Em muốn hỏi anh, anh có yêu em không?”
“…” Trong mắt anh hiện lên tia lạnh lẽo, anh mím môi, lạnh lùng không nói tiếng nào.
“Bắc Minh Thiện, em chỉ muốn hỏi anh có yêu em không thôi? Em muốn biết câu trả lời!” Cô lặp lại lần nữa, đôi mắt trong veo như nai tơ ẩn chứa tia hi vọng.
Hình Uy vẫn im lặng lái xe, thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn kính chiếc hậu. Vừa nãy còn ngọt ngào anh anh em em, sao giờ lại gương súng gương đao thế kia.
Hình Uy hiểu lý do tại sao cô Cố lại hỏi như thế, bởi vì câu hỏi này năm xưa Tô Ánh Uyển cũng đã từng hỏi rồi.
Hình Uy vẫn nhớ năm đó ông chủ đã rất lạnh lùng trả lời cô Tô: “Lần sau nếu còn hỏi những câu vô nghĩa như vậy thì sẽ cắt đứt quan hệ.”
Quả nhiên, cô Tô sau này bởi vì đã hỏi những câu không nên hỏi, đòi lời hứa kết hôn không nên đòi mà cuối cùng đã chấm dứt mối quan hệ này với ông chủ.
Hôm nay cô Cố lại hỏi như vậy, Hình Uy thật sự lo sợ cho cô.
Vậy mà không ngờ, trầm mặc một lúc sau lại nghe ông chủ đáp:
“Nếu như em cho rằng cảm giác thích làm tình với một người phụ nữ là tình yêu, vậy thì cứ coi như là yêu đi! Câu trả lời này em hài lòng chưa hả?”
Trong giọng nói lạnh lùng của Bắc Minh Thiện dường như còn xen chút chán nản thiếu kiên nhẫn.
Bang một tiếng.
Cố Hạnh Nguyên như nghe thấy âm thanh trái tim vỡ nát.
Thì ra…
Cái mà anh cho là tình yêu ấy chỉ dừng lại ở trên giường.
Cái gọi là người phụ nữ của anh , chẳng qua cũng chỉ là hình dung một người cùng ngủ cùng anh.
Câu trả lời của anh còn tổn thương hơn là không trả lời nữa.
“…” Cô tha thiết nhìn anh, vừa nãy còn đang sững sờ, ngay lập tức bỗng nản lòng.
Tim cô đập mạnh. Bắc Minh Thiện, nếu anh đã không yêu em, tại sao anh lại còn cứu em hết lần này đến lần khác? Khiến em vô thức phụ thuộc vào anh, bắt đầu ôm những hoang tưởng với anh, thậm chí còn mong được cùng anh và các con ở bên nhau, tạo nên một gia đình ngập tràn hạnh phúc..
Nhưng mà.. một gia đình không có tình yêu là một gia đình tan vỡ.
Trở về với thực tại tàn khốc mới phát hiện ra rằng cuộc đời cô vẫn chỉ là một mớ hỗn độn và đổ nát.
Hình Uy sững người, lời này của ông chủ rốt cuộc là tổn thương hay là không tổn thương người ta đây?
Hình Uy cảm thấy ít nhất thì câu trả lời có vẻ như chiếu lệ qua loa này của ông chủ vẫn còn nhẹ nhàng hơn nhiều so với câu trả lời dành cho Tô Ánh Uyển.
Điều này chứng tỏ ít nhất thì trước mắt ông chủ vẫn không hề muốn cắt đứt quan hệ với cô Cố.
Nhưng mà, lẽ nào đã lâu như vậy rồi mà ông chủ vẫn chưa thể buông bỏ được chuyện xảy ra ở Tây Ban Nha 10 năm trước hay sao?
Hình Uy thầm thở dài.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Cố Hạnh Nguyên nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Một lúc sau cô mới cười buồn, giả vờ không quan tâ nữa.
“Ừ, em biết đáp án rồi..” Cô gật đầu: “Bắc Minh Thiện, bất luận là nói gì, em cũng cảm ơn anh đã cứu em..”
Rồi cô quay đầu về phía cửa xe, cố gắng chớp mắt, kìm chết những giọt nước mắt sắp trào ra.
Sắc mặt anh hơi cứng lại, mím môi: “Anh nói rồi, anh không muốn nhất chính là lời cảm ơn của em.”
Trái tim cô run lên, nhớ lại cái đêm ở nhà nghỉ Tình Yêu đó anh cũng đã từng nói anh không cần lời cảm ơn của cô. Đêm đó cô còn ngốc nghếch hỏi lại anh: “Vậy anh rốt cuộc muốn gì?”.
Anh nói: “Em.”