Anna cười khổ gật đầu: “Vấn đề bây giờ là anh ta phủ nhận chuyện thông gian với nữ cấp trên, nói đêm đó chỉ là uống say với nữ cấp trên, hai người không làm gì cả…”
“Còn những tấm hình đó thì sao? Không phải chụp cảnh hai người cởi trần nằm trên giường quấn quýt sao? Vậy mà còn nói là không có làm gì?” Cố Hạnh Nguyên nói đến cái này thì lại tức giận, thử hỏi trên thế gian này sao lại nhiều hạng đàn ông rẻ tiền như vậy?
Anna xoa xoa cái trán đau nhức: “Ảnh bị nữ cấp trên của anh ta trộm đi rồi…”
“Trộm đi rồi?” Cố Hạnh Nguyên khó tin mà cất cao giọng.
“Ở Malaysia, tôi yếu thế, không phải đối thủ của họ…” Anna cau mày.
“Vậy luật sư của cô nói thế nào? Trời ơi, bọn họ trộm đi chứng cứ của cô là phạm pháp đó!”
“Tôi đã báo cảnh sát rồi, nhưng không có nhân chứng, hơn nữa cũng không có bất kỳ tổn thất tài sản nào, cảnh sát nói sẽ lập án điều tra, nhưng hy vọng rất mong manh…” Anna nói đến đây, đôi mắt ươn ướt: “Hạnh Nguyên, tôi thực sự không biết phải làm gì nữa, 100.000 ringgit tôi căn bản không lấy ra được, nhưng không ly hôn thì tôi không cam tâm! Người đàn ông như vậy, tôi nhìn thấy thêm một ngày thì chỉ cảm thấy ghê tởm…Trước đây lúc chúng tôi ở trường học, mọi người đều nói anh ta là một người tốt rất thật thà, sao anh ta lại trở thành bộ dạng đó rồi chứ?”
Tiểu nha đầu nhìn thấy Anna khóc, liền vội vàng nhảy khỏi người mẹ.
Đôi chân ngắn ngủn chạy tới trước mặt Anna, cầm khăn giấy kiễng chân lên giúp Anna lau nước mắt, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Dì Anna … Đừng khóc…”
Hành động của con bé khiến Anna cảm thấy ấm áp ngay lập tức, cô cảm động ôm chặt lấy Cửu Cửu: “Tiểu tiểu bảo bối, ngoan…”
Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy nước mắt của Anna, không khỏi cảm thấy chua xót: “Anna, tôi chỉ hận bây giờ tôi vẫn chưa phải là luật sư, nếu không tôi nhất định sẽ trút giận giúp cô!”
“Hạnh Nguyên, cảm ơn cô.” Anna lau nước mắt, cười nói: “Ha, đừng nói mấy chuyện phiền lòng của tôi nữa, cô thì sao? Bắc Minh Thiện thả cô ra ngoài như vậy à?”
Hễ nói đến tên khốn Bắc Minh Nhị, Cố Hạnh Nguyên liền tức đến ngứa cả răng: “Anna, cô biết không, tên khốn đó vậy mà lại muốn một cuộc hôn nhân thay thế với tôi!”
“mẹ…” con bé mỗi lần nghe thấy ba chữ Bắc Minh Thiện, liền nhịn không được mà gióng cái lỗ tai nhỏ lên, trải qua cuộc nói chuyện với Bắc Minh Thiện lần trước, con bé vẫn còn nhớ như in, bất giác giật mình: “mẹ đang nói [Thần Toilet] sao?”
Cố Hạnh Nguyên nhìn con bé một cái, phẫn nộ mà thốt lên—
“Không, Cửu Cửu, bắt đầu từ hôm nay, con phải kêu anh ta là [Quỷ Toilet]! Nhớ chưa?”
“…” Tiểu Cửu Cửu cố gắng suy nghĩ một hồi, rồi lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Cửu Cửu nhớ rồi!”
Sau đó con bé quay người lại, bịch bịch chạy vào toilet, lúc ra ngoài, trong tay còn cầm một bức ảnh….
Đưa đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên—
Cố Hạnh Nguyên nhận lấy tấm ảnh xem một cái, đôi con ngươi liền sững sờ, tấm ảnh vậy mà lại bị kim đâm vô số lỗ chi chít, khuôn mặt anh tuấn của Bắc Minh Thiện đã sớm bị xuyên ngàn vạn lỗ rồi…
con bé chớp chớp đôi mắt to sáng như ngôi sao, vô cùng ngây thơ đáng yêu mà chỉ vào tấm ảnh nói: “mẹ không vui, cứ đâm cái này đi!”
Anna cười giải thích: “Ha ha, Hạnh Nguyên, sau khi Cửu Cửu nghe thấy thanh âm của Bắc Minh Thiện trong điện thoại lần trước, kinh sợ quá độ, cho nên mới điên cuồng đâm vào ảnh của Bắc Minh Thiện trong toilet…”
“Mẹ nói nha….” Cố Hạnh Nguyên trừng bức ảnh bị đâm thành tổ ong trong tay, đột nhiên tâm trạng tốt lên, cười híp mắt mà gật đầu: “Làm tốt lắm, Cố Cửu Cửu! Cách xả giận này không tồi!”
Đôi mắt con bé lập tức cười thành hai vầng trăng nhỏ cong cong: “Ừm ừm, lúc mẹ đâm kim, còn phải niệm chú với con nữa a.”
Cố Hạnh Nguyên sững sờ, đâm ba con rồi mà còn phải niệm chú?
“Ừm…câu thần chú là gì?”
con bé nghiêm túc gật đầu, thu ý cười lại, sau đó nhăn mặt, nghiêm nghị niệm: “Thần chú là [Quỷ Toilet] đâm một cái nè bịch bịch bịch bịch…”
Trọng điểm là, con bé còn tự động sao chép tiếng vang nữa.
“Phụt —-” Cố Hạnh Nguyên và Anna đều không thể nhịn được cười.
“Haha, bà phù thủy nhỏ này…”
Cùng lúc đó, trong căn phòng ở khu VIP của khách sạn Thanh Thông.
Ăn xong bữa trưa, Bắc Minh Thiện đang hút thuốc, đột nhiên cảm thấy đau nhói ở lưng.
“Sịt…”
“Chủ nhân, có chuyện gì vậy?” Hình Uy quan tâm hỏi.
“Không có gì, có thể là dây thần kinh co thắt một chút thôi.” Anh theo bản năng nhíu mày.
Hình Uy gật đầu: “Người được cử đi theo dõi cô Cố đã báo lại rằng, cô Cố đã vào một toà nhà dân cư bình thường, còn về ngôi nhà cụ thể mà cô ấy vào thì vẫn đang được điều tra. Tuy nhiên, thông tin về 72 chủ hộ trong tòa nhà đó đã được gửi đến rồi, chủ nhân xem qua chút đi—”
Hình Uy nói xong, liền đưa điện thoại cho Bắc Minh Thiện.
Danh sách 72 chủ hộ được hiển thị rõ ràng trên điện thoại.
Bắc Minh Thiện nhanh chóng quét nhìn một cái, đột nhiên, một cái tên trong đó khiến anh cảm thấy quen thuộc: Anna?
Anh nhớ đêm trước khi đến Sabah, điện thoại của Cố Hạnh Nguyên hiển thị một cái tên MyCC, cô đích thực có một người bạn tên là Anna, còn nói gì mà MyCC là chị gái của tôi. (Thiện gia làm sao mà biết, MyCC thật ra có ý nghĩa là Cửu Cửu của tôi chứ!)
Nghĩ đến đây, đôi con ngươi lạnh lùng của anh dần dịu lại.
Có vẻ như Anna này là bạn của cô ở Sabah trong hai năm qua.
Bắc Minh Thiện ngừng lại một hồi, đột nhiên nói với Hình Uy: “Kiểm tra thông tin của Anna này một chút.”
Hình Uy sững sờ một lúc, sau đó gật đầu: “Vâng.”
Một lúc sau, điện thoại di động của Hình Uy đổ chuông.
Thông tin của Anna đã được gửi đến——
“Chủ nhân, Anna này có xuất thân rất bình thường, là người gốc nước T địa phương ở Sabah, cha mẹ đều là người bình thường. Tuy nhiên, hai năm trước, vì bị chồng bạo hành gia đình, đã phải nhập viện một lần và suýt bị sẩy thai… Sau đó, mấy tháng gần đây đang đâm đơn kiện ly hôn với chồng, tố anh ngoại tình với nữ cấp trên nhưng không có bằng chứng…”
Nghe đến đây, mi tâm Bắc Minh Thiện không khỏi nhíu lại: “Suýt chút nữa sảy thai?”
Anh nhớ, hôm đó là một con bé với giọng nói rất dịu dàng mềm mại nghe máy, Hạnh Nguyên nói là con gái của Anna đó.
“Vâng.” Hình Uy cẩn thận xem qua một lần: “Ý của suýt chút nữa sảy thai, chắc là cuối cùng đã giữ được con rồi?”
Bắc Minh Thiện im lặng một hồi.
Sau đó nói: “Lát nữa cậu xuống dưới mua chút giỏ hoa tươi trái cây quà tặng gì đó đi.”
“Chủ nhân đang định…”
“Ừm, tôi muốn tự mình đến thăm cô Anna đó!”
Có lẽ là cuộc hôn nhân thê lương của Anna đã khiến anh thương cảm.
Nguyên nhân nhiều hơn, là bởi vì cô ta là bạn của Hạnh Nguyên.
Khóe môi Bắc Minh Thiện nhếch lên một nụ cười, có lẽ, anh nên cảm ơn vì Anna này đã canh chừng Hạnh Nhi thay cho anh suốt hai năm…
Hình Uy bị sốc.
Nhưng cũng thầm toát mồ hôi lạnh.
Có vẻ như chủ nhân đã thực sự quyết tâm sủng ái cô Cố lại rồi…
Nhưng, một tháng ngắn ngủi.
Cuối cùng, anh có thể bò ra ngoài để kết hôn với cô Phỉ Nhi nữa không?
Hình Uy quả nhiên là đồng chí luôn làm mọi việc nhanh chóng gọn gàng.
Sau khi mua giỏ trái cây xong, Hình Uy lái xe, chở cậu hai Bắc Minh vừa ra khỏi garage dưới tầng hầm của khách sạn Thanh Thông…
Đột nhiên, bốn chiếc ô tô màu đen chạy tới, chặn đường của Hình Uy
“Chủ nhân?” Hình Uy liếc kính chiếu hậu một cái.
Bắc Minh Thiện mím môi, vẻ mặt lạnh như băng.
Từ cửa sổ ô tô nhìn ra, bốn chiếc ô tô màu đen đều có in ký hiệu ba thanh tre.
Băng nhóm Tam Trúc.
“Đừng quan tâm đến bọn họ, lái đi.”
Hình Uy gật đầu, đạp ga, chiếc xe vút lên lao thẳng về phía trước, với tư thế đâm thẳng vào, cả 4 chiếc xe sợ đến mức vội vàng bẻ lái tránh ra…
Ầm ầm hai tiếng, chiếc xe vẫn không tránh khỏi va quẹt với đối phương.
“Bắc Minh Thiện–”
Đột nhiên, một giọng nam mạnh mẽ vang lên từ trong một chiếc xe của đối phương.
Hình Uy vội đạp phanh!
Mạc Cẩm Thành ra khỏi xe, dưới sự bảo vệ của hai người đàn ông mặc đồ đen, ông ta bước tới cửa sổ xe của Bắc Minh Thiện với sắc mặt căng cứng, gõ gõ vào cửa kính.
Bắc Minh Thiện lúc này mới ngoảnh mắt qua, cửa sổ xe tự động hạ xuống.
“Thiện, khó lắm mới đến Sabah một chuyến, sao vừa thấy tôi lại vội vàng đi rồi?” Mạc Cẩm Thành nhướng mày, hỏi.
Bắc Minh Thiện nhíu mày, khẽ nhếch khóe môi lên, khinh miệt mà thốt ra—
“Đừng gọi thân mật như vậy, tôi và ông không có thân, ông Mạc!”
Mạc Cẩm Thành cười cười, dấu vết của năm tháng hằn rõ trên khuôn mặt ông ta, có sự thăng trầm bể dâu của cuộc đời.
“Nếu tôi đã đến rồi, hay là, mời tôi lên uống ly trà đi?”
“Cái này không cần thiết đâu.” Bắc Minh Thiện lạnh lùng từ chối.
Mạc Cẩm Thành trầm mặc, rồi lại nói: “Hay là, để tôi lên xe của cậu, chúng ta nói chuyện?”
Ánh mắt Bắc Minh Thiện trở nên lạnh lẽo: “Tôi thấy không cần đâu! Hình Uy, lái xe!”
“Vâng, chủ nhân.”
Ngay khi Hình Uy chuẩn bị khởi động lại động cơ, Mạc Cẩm Thành trầm giọng gào lên một tiếng—
“Cậu cuối cùng chịu tới Sabah, chẳng phải muốn uy hiếp tôi sao? Sao, hiện tại ngay cả uy hiếp cũng lười rồi ư?”
Ngay lập tức, chiếc xe lao vút đi, phi nước đại ra ngoài…
Mạc Cẩm Thành trừng mắt nhìn đuôi xe, thét ra lửa!
Đường đường là hội trưởng của băng Tam Trúc, lần đầu tiên mất mặt trước người khác như vậy!
Đột nhiên, chiếc xe dừng lại, sau đó lùi lại vài mét, trở lại vị trí của Mạc Cẩm Thành.
Bắc Minh Thiện thò đầu ra khỏi xe, liếc nhìn Mạc Cẩm Thành một cái, giọng nói lạnh như băng——
“Tôi đã ở Sabah hơn 24 giờ, ông nên hiểu rằng ông đã mất đi thời gian tốt nhất để đàm phán với tôi! Ngoài ra, đừng tưởng rằng trong lễ đính hôn lần trước, là ông đã giúp Vân Chi Lâm khai thông mối quan hệ! Phá hoại lễ đính hôn của tôi thì cũng thôi đi, nhưng ông không nên cho Vân Chi Lâm cơ hội chấm mút xà xẻo người phụ nữ của tôi! Nếu không, tôi không đảm bảo là ngày tháng sau này, băng Tam Trúc của ông có còn được lăn lộn một cách gió nổi nước lên nữa hay không đó!”
Lời này, nghe có chút mùi vị uy hiếp.
Mạc Cẩm Thành không tức giận mà còn cười: “Vậy sao? Tuổi còn trẻ nhưng khẩu khí thì không nhỏ.”
Bắc Minh Thiện nhướng mày: “Đã có tuổi rồi, còn học người ta làm lão đại, cho xương cốt của ông thư giãn chút đi!”
“Ha ha ha…đây là uy hiếp tôi sao?” Mạc Cẩm Thành cười to: “Tôi thừa nhận, hôm cậu đính hôn, Vân Chi Lâm sở dĩ không có trở ngại gì, là tôi đã âm thầm ra chút sức. Nếu như sớm biết như vậy có thể ép cậu đến Sabah, tôi đã nên tìm một nhà tốt để gả Hạnh Nhi từ lâu rồi…”
Sắc mặt Bắc Minh Thiện thắt lại: “Ông có gan thì thử xem!”
“Chậc chậc, hóa ra cậu hai Bắc Minh cũng có điểm yếu!” Mạc Cẩm Thành nở nụ cười cao thâm khó lường: “Xem ra tôi nên tập trung vào Hạnh Nhi…”
“Mạc, Cẩm, Thành!” Bắc Minh Thiện thốt ra từng chữ từng chữ, nghiến ra từ trong kẽ răng, đôi con ngươi bị bao phủ bởi băng lạnh.
Mạc Cẩm Thành nhún nhún vai: “Trừ phi cậu dành thời gian, gặp mặt mẹ cậu một cái.”
“Không thể!” Anh từ chối mà không cần suy nghĩ.
Đôi mày Mạc Cẩm Thành nhíu chặt: “Vậy thì tôi chỉ đành để Hạnh Nguyên ở lại Sabah mãi mãi, trở thành người kế vị của Mạc Cẩm Thành tôi.”
Sắc mặt Bắc Minh Thiện âm trầm, trừng mắt nhìn Mạc Cẩm Thành, không lên tiếng.
“Thiện, cậu biết tôi nói được là làm được! Mấy năm nay, tôi đã gửi không ít tư liệu liên quan đến mẹ cậu cho cậu, nhưng cậu chả thèm nhìn lấy một cái mà đã trả lại rồi…cậu có biết mẹ cậu nhớ cậu biết bao không?”
“Im miệng!” Bắc Minh Thiện quay đầu đi, không muốn nghe bất kỳ chuyện gì về người phụ nữ đó.