CHƯƠNG 56: ĐIỀU ƯỚC SINH NHẬT
Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn Bắc Minh Thiện, cố gắng khôi phục lại hơi thở hỗn loạn của cô.
“Dạ Ánh Nhất Phẩm, công trình Ánh này không phải là đại diện cho Tô Ánh Uyển sao? Bắc Minh Thiện, anh làm sao có thể sau khi lãng phí mười năm thanh xuân của người ta lại còn có thể tự nhiên vô sỉ nói Sunny không phải ánh trăng sáng của anh như vậy chứ?” Cố Hạnh Nguyên cũng không phải bất bình thay Sunny mà là hành vi của gã Bắc Minh Thiện quá khiến người ta tức giận, cô không thể nhịn được.
Bắc Minh Thiện nhíu mày, ánh mắt sâu như nước hồ đàm phản chiếu dung nhan tuyệt đẹp của cô.
Anh cũng không hé răng.
Bỗng nhiên…
Bỗng nhiên tất cả đèn trong hội trường “phụt” một cái tắt ngấm.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, thì ngọn đèn pha đã chiếu đến chính giữa hội trường, nhắm ngay vào Tô Ánh Uyển.
Tiếp theo là bài hát sinh nhật vang lên: “Happy-Birthday-to-you…Happy-Birthday-to-Sunny…”
Một đám người đẩy một chiếc xe bên trên đặt bánh sinh nhật cắm đầy nến, chậm rãi đi về phía Tô Ánh Uyển.
“Sunny, chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
“Sunny, mau mau cầu nguyện đi.”
“Đúng đấy, cầu nguyện đi, cầu nguyện xong thì thổi nến.”
Dưới sự thúc giục của mọi người, Tô Ánh Uyển giơ hai tay tạo thành chữ thập.
Tô Ánh Uyển xuyên qua đám người nhìn về phía Bắc Minh Thiện, vẻ mặt thâm tình, ai oán, thê lương cầu nguyện trước mặt mọi người.
“Mặc kệ trôi qua bao nhiêu năm nữa, cho dù mái đầu đã bạc trắng, trước sau em đều sẽ chờ anh, chờ anh hồi tâm chuyển ý, chờ anh lãng tử quay đầu. Thiện, cỏ bồ vi nhẹ mỏng như tơ nhưng sẽ vững chắc như đá…”
Rào ~
Tô Ánh Uyển quăng một quả bom trước mặt mọi người, nhất thời trong hội trường trở nên xôn xao.
Ai cũng không ngờ tới hóa ra lời đồn bên ngoài nói Bắc Minh Thiện và Sunny là một cặp là sự thật.
Vô số ánh mắt nhao nhao nhìn về người đàn ông tuấn tú bất phàm trong sàn nhảy cùng với người con gái anh ta đang ôm trong lòng ngực kia.
Càng khiến người ta khiếp sợ chính là
Bắc Minh Thiện có tình mới rồi!
Chẳng trách Sunny nói sẽ khiến anh hồi tâm chuyển ý, lãng tử quay đầu.
Đặc biệt là câu nói cỏ vi yếu như tơ nhưng vẫn vững vàng như đá kia càng khiến người ta vô cùng thông cảm.
Mà lúc này người phụ nữ được Bắc Minh Thiện ôm trong lòng kia chính là người thứ ba vô liêm sỉ.
Trong nháy mắt một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời.
Cố Hạnh Nguyên tức khắc trở thành cái bia ngắm của mọi người.
Ánh mắt hoảng sợ của cô hơi lóe lên, theo bản năng muốn thoát khỏi lòng ngực của anh.
Nhưng cô lại bị anh ôm chặt không thể nào nhúc nhích được.
Cố Hạnh Nguyên sợ hãi ánh mắt chỉ trích của mọi người, cô vội vàng vùi đầu vào lồng ngực anh.
Trong lòng căng thẳng.
Hành động lần này của Tô Ánh Uyển rõ ràng là đang tuyên bố với thiên hạ, Cố Hạnh Nguyên cô đi cướp đàn ông của người khác, là tiểu tam bị người người ghét bỏ.
Cố Hạnh Nguyên nhăn mày, trên đời này còn ai oan hơn cô không?
Nếu cô sớm biết đêm nay là đầm rồng hang hổ có đánh chết cô cũng sẽ không tới!
Lúc này, trong đám người có người thấy chướng mắt hô lên
“Tổng giám đốc Bắc Minh trở lại bên cạnh Sunny đi!”
Có người dẫn đầu những kẻ khác thấy vậy cũng làm theo: “Đúng đấy, tổng giám đốc Bắc Minh anh giúp Sunny hoàn thành điều ước sinh nhật của cô ấy đi.”
“Tổng giám đốc Bắc Minh, xin hãy trở lại bên cạnh Sunny..”
“Xin tổng giám đốc Bắc Minh hoàn thành điều ước sinh nhật của Sunny…”
Tinh thần quần chúng càng lúc càng mãnh liệt.
Mọi người gần như đều nghiêng về phía Sunny.
Cố Hạnh Nguyên không ngừng đổ mồ hôi, cô giống như cảm nhận được sau lưng có vô số ánh mắt độc ác đang lạnh lùng nhìn cô…
“Xin tổng giám đốc Bắc Minh trở lại cạnh Sunny! Xin tổng giám đốc Bắc Minh trở lại cạnh Sunny…”
Chỉ một thoáng người ở chỗ này giống như bị cảm hoá cũng không kịp nghĩ tới thân phận cao quý của tổng giám đốc Bắc Minh, bọn họ chỉ không chịu nổi người đẹp Tô bị người khác bắt nạt.
Bọn họ càng lúc càng kích động, cũng từ từ vây xung quanh Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên, càng lúc càng áp sát bọn họ.
Ánh mắt sâu thẳm của Bắc Minh Thiện âm trầm, không nói lời nào.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên có thể cảm nhận được, bàn tay đang ôm eo cô càng lúc càng siết chặt.
“Tổng giám đốc Bắc Minh xin anh đừng phụ lòng si tình của Sunny…” Không biết ai hô to một tiếng.
Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy bàn chân nhỏ của cô bị người ta đạp một cái, đau đến nhe răng.
Nhưng mà người chung quanh càng lúc càng nhiều, cô căn bản không nhìn thấy là ai đạp.
Cố Hạnh Nguyên chỉ có thể chôn người trong ngực Bắc Minh Thiện không lên tiếng.
“Tổng giám đốc Bắc Minh Sunny, tổng giám đốc Bắc Minh Sunny…”
Có lẽ độ nổi tiếng của Sunny quá cao, cũng có thể hình tượng của Sunny trong mắt công chúng quá tốt cho nên công chúng đứng về phía cô ta là lẽ thường tình.
Chỉ có điều Cố Hạnh Nguyên lại không may mắn như thế.
Từ lúc cô mới bước chân vào đây đã được người ta chú ý như một nàng tiên cá, còn lúc này cô lại chật vật như chuột chạy qua đường bị người người đuổi đánh.
Đột nhiên ánh mắt như hồ sâu của Bắc Minh Thiện tập trung lại một chỗ.
Sau đó anh chợt anh ôm ngang Cố Hạnh Nguyên xông ra khỏi đám người, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dưới cơn giận dữ của Bạch Điệp Quý, dưới ánh mắt mất khống chế của Tô Ánh Uyển, giận dữ rời đi.
Bước xuống du thuyền.
Cố Hạnh Nguyên chôn đầu trong lồng ngực của Bắc Minh Thiện, buồn bực nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.
Không nghĩ tới tin đồn giữa nhân vật nổi tiếng Sunny và Bắc Minh Thiện là thật.
Mà câu nói: “Cỏ vi như tơ những lại vững vàng như đá” của Tô Ánh Uyển kia đúng là khiến người ta đau lòng, rơi lệ. Chả trách người ta lại cực lực ủng hộ cô ta đến vậy.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy đau thương, tự nhận không bằng.
Cô nên hận Bắc Minh Thiện, dù sao cũng là anh muốn kéo cô vào mối quan hệ giữa anh và Sunny, khiến cô nhảy vào ao nước đục này.
Nhưng cũng may cuối cùng anh không bỏ rơi cô.
“Bắc Minh Thiện, anh thật tàn nhẫn!” Cô chui đầu vào lồng ngực anh kêu lên.
Yêu phải người đàn ông như vậy chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Nếu nói Bùi Huyền Kim là ví dụ sống sờ sờ thì Tô Ánh Uyển không phải càng đáng thương sao?
Bắc Minh Thiện lạnh mặt, bước chân hơi lảo đảo nhưng không trả lời cô.
Xe của Hình Uy chậm rãi lái tới, anh ta mãi mãi xuất hiện vào những lúc quan trọng nhất…
Bắc Minh Thiện ôm Cố Hạnh Nguyên lên xe, anh chỉ thấp giọng nói một câu: “Về Dạ Ánh Nhất Phẩm.” Sau đó cũng không nói gì.
Cố Hạnh Nguyên lẳng lặng ngồi bên cạnh anh.
Cô liếc trộm sườn má căng thẳng của anh, trong lòng muôn vàn cảm xúc.
Đêm nay Bắc Minh Thiện phách lối dẫn cô ra khỏi bữa tiệc tối kia, áng chừng là có tâm từ gì đó.
Tình cảm mười năm của anh đúng như lời anh nói một câu chia tay thì thật sự có thể cắt đứt hoàn toàn sao?
Cố Hạnh Nguyên không dám nghĩ nhiều.
Chỉ còn lại ngày mai, ngày cá cược cuối cùng.
Qua ngày mai, cô có thể trốn khỏi người đàn ông này rất xa…
Sáng hôm sau, Cố Hạnh Nguyên gỡ hết lớp trang điểm rực rỡ hôm qua xuống.
Cô mang theo gương mặt mộc đến công ty.
Lúc này, tin tức bát quái đã che ngợp bầu trời, nhanh chóng chiếm hết toàn bộ đầu đề bàn tán của thành phố A.
Trong phòng làm việc, mấy em gái thích tám chuyện linh tinh đang châu đầu ghé tai…
“Này này, các cậu có xem tuần san E sáng nay không? Tối qua xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Ừ Ừ, tôi cũng nghe nói . Sunny đúng là về thành phố A, trời ạ, cô ấy ở rất nổi tiếng trong giới điện ảnh ở nước ngoài đấy”
“Ai ôi, thì ra cô ấy và tổng giám đốc đại nhân của chúng ta đúng là một đôi tình nhân à… ”
“Dừng lại, đó là thì quá khứ rồi. Cô không xem báo viết sao? Tình cảm mười năm của Sunny và Bắc Minh Thiện coi như game over rồi!”
“Mẹ ôi, tình cảm mười năm đấy!”
“Đúng đấy đúng đấy, thì ra bọn họ đã yêu thầm mười năm rồi, bản lĩnh giữ bí mật rất tốt…”
“Ai ôi, các người nói người thứ ba kia rốt cuộc là ai thế?”
“Ai biết được, trong tạp chí chỉ đăng bóng lưng của một người phụ nữ được tổng giám đốc đại nhân ôm chặt vào lòng, căn bản không nhìn được mặt!”
“Các người nói thử xem có phải là con gái của chủ tịch thành phố Bùi Huyền Kim không?”
“Cô không xem báo viết à? Tối qua cùng thời gian đó Bùi Huyền Kim đang dự bữa tiệc quân chính với ba của cô ta, cho nên không thể nào là cô ta được.”
“A, lại còn có một người khác nữa à? Thật là một bộ phim tình tiết phức tạp mà…”
“Thì đó, sợ là Bùi Huyền Kim cười đến méo miệng luôn rồi. Cũng không cần tự tay cô ta ra tay, Sunny đã bị đá ra khỏi cuộc chơi rồi.”
“A, tiểu tam kia đúng là đủ mạnh nhỉ?”
“Rốt cuộc là người đó có lai lịch ghê gớm cỡ nào mà ngay cả tổng giám đốc lạnh như băng của chúng ta cũng bị bắt làm tù binh thế hả?”
“Ô ô, Sunny đáng thương quá …”
“Đúng đấy, mười năm rồi mà cũng…”
“Tiểu tam kia quá đáng trách, chả trách đều bị người người thóa mạ!”
“Vì thế mới nói là khoảng cách gần nhất trên thế giới này là cuộc tình mười năm của anh và em cuối cùng cũng lộ ra ánh sáng, nhưng khoảng cách xa nhất trên thế giới lại là giây phút bị lộ ra đó anh đã có người khác rồi…”
“Emma, hát không nổi mà, tôi sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa…”
Cố Hạnh Nguyên càng nghe trong lòng cảng hoảng sợ.
Cô lén la lén lút một đường đi vào văn phòng làm việc của tổng giám đốc, chỉ sợ bị đám người buôn dưa lê kia nhận ra cô.
Ai, cô là vô tội đấy có được không? Cô cũng không nghĩ tới…
Cô liếc mắt đã nhìn thấy Bắc Minh Thiện vùi đầu làm việc.
“Khụ khụ…” Cô lúng túng húng hắng cổ họng, sau đó đi thẳng về phía anh.
Bắc Minh Thiện nhướng mày rậm nhìn cô, cô chỉ cần làm một động tác anh đã nhìn thấu: “Em muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi!”
Cố Hạnh Nguyên nhìn anh lại khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, cứng ngắc thường ngày thì khuôn mặt xinh đẹp, sạch sẽ của cô không khỏi giật giật.
Cô không khỏi nghi ngờ tối qua không biết bản thân có bị hoa mắt hay là mộng du không? Tối qua gã này đúng là mỉm cười với cô sao?
Cô lại hắng giọng sau đó xoay người lấy một chồng tài liệu, giấy bút, USB, PDA, file đựng hồ sơ từ tủ hồ sơ bên cạnh sô pha…
Sau đó chuyển hết tất cả lên bàn làm việc của anh.
Bắc Minh Thiện nhíu mày, ngước mắt nhìn cô dường như đang chờ cô giải thích.
“Ồ, đây là những thứ tôi có được từ lúc làm thư ký!” Cô đứng thẳng người nhìn thẳng vào tròng mắt đen kịt của anh, khí thế lãnh liệt nói: “Tổng giám đốc thừa dịp tôi vẫn còn ở đây, tôi sẽ giao tất cả lại cho anh, đợi lát nữa tôi sẽ đi làm thủ tục nghỉ việc với Linda, ngày mai tôi không cần đến nữa rồi.”
Tất cả những chuyện xảy ra tối qua khiến lòng cô cảm thấy bức rức không yên.
Cũng may cá cược vừa xong cô có thể khôi phục tự do rồi.
Cố Hạnh Nguyên phảng phất như có thể nhìn thấy ánh mắt trời rực rỡ, cô chợt cảm thấy tinh thần rất thoải mái.
Bắc Minh Thiện lạnh lùng ngước mắt, nhăn mày phì cười.
“Cố Hạnh Nguyên, ngày hôm nay còn chưa qua hết đấy, em cứ chắc chắn ngày mai em sẽ không đi làm nữa như vậy sao?”
Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt xem thường cô của anh, bũi môi: “Ngược lại cũng là chuyện đã chắc chắn rồi, em không cho là hôm nay sẽ có gì thay đổi. Nói chung tổng giám đốc đại nhân, rất cảm ơn anh mấy ngay nay đã chăm sóc cho em, khiến em có thể nhận biết được cái gì gọi là tàn khốc vô tình, khiến em lĩnh ngộ được cái gì gọi là không bằng cầm thú!”
Cô chỉ cây mắng cây hòe, câu nào câu nấy như lưỡi dao cắm vào ngực anh, không nghi ngờ là đang tìm đươờng chết.
Nhưng như vậy thì thế nào? Qua ngày hom nay bọn họ sẽ đường ai nấy đi, không còn bất cứ liên quan gì nữa.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Bắc Minh Thiện đột nhiên sa sầm.
Hai con ngươi đột nhiên lóe lên, anh mím môi gật đầu, khóe miệng hơi cong lên lộ ra nụ cười khiến người khát cảm thấy sợ hãi, anh gằn từng chữ:
“Rất tốt. Cố Hạnh Nguyên, vậy anh nói trước với em một câu, chào buổi sáng!”
Cơ thể cô run lên.
Cái gì mà nói trước một câu chào buổi sáng chứ, bây giờ đã mấy giờ rồi mà còn chào buổi sáng gì nữa chứ?
Ánh mắt của tên này rất âm hiểm.
Cố Hạnh Nguyên ra khỏi văn phòng tổng giám đốc cô nôn nóng chạy tới văn phòng của Linda.
Khi lá đơn từ chức đưa tới trước mặt Linda thì Linda ngẩn ra.
“Cố Hạnh Nguyên, có phải cô đang chơi tôi không?”
Linda không vui mừng như trong suy đoán, cũng không thoải mái theo lẽ thường ngược lại cô ta còn tỏ ra giận dữ.
Cố Hạnh Nguyên ngẩn ra: “Tôi nghỉ việc cô không vui sao?”