“Hahaha, Bắc Minh Thiện, cậu ra viện chưa đến một tháng mà đã phải vào lại?”
Sở Dung Triết liếc nhìn cái chân đang được băng kín của Bắc Minh Thiện, đắc ý bật cười đến mức quên cả hình tượng.
Lông mày của Bắc Minh Thiện nhíu chặt lại, không để ý đến nụ cười chế nhạo của Sở Dung Triết.
Sở Dung Triết tiếp tục gọt táo, gian xảo hỏi: “Này, người anh em, nghe nói chân của cậu trẹo trên người một người phụ nữ? Đừng sợ, chúng ta là anh em thân thiết, cậu cứ nói ra đi tôi sẽ không cười cậu đâu….”
Bạch Minh Thiện trừng mắt, phi dao: “Mẹ nó, cậu nghe ai nói linh tinh thế?”
“Hình Uy!” Sở Dung Triết cười rạng rỡ: “Tên kia lo lắng nói với bác sĩ, lúc đưa cậu đến bệnh viện, quần áo cậu xộc xệch, tự hỏi có phải là di chứng sau khi buông thả dục vọng không?”
Vừa nghe thấy bốn từ “buông thả dụng vọng”, vẻ mặt Bắc Minh Thiện lập tức tái mét!
Buông thả dụng vọng cái shit, ngay cả dục vọng anh còn chưa được thỏa mãn đã bị người phụ nữ Cố Hạnh Nguyên kia làm cho suy sụp!
Nhưng, cậu Thiện là người như thế nào? Một chuyện mất mặt như vậy đương nhiên anh sẽ không bao giờ nhắc đến!
Sở Dung Triết nhiều chuyện nghiêng người qua: “Haha, tôi có thể có may mắn biết người phụ nữ khiến cậu bị tàn phế là ai không? Tôi có quen không?”
Lạnh lùng liếc nhìn Sở Dung Triết, Bắc Minh Thiện lấy một điếu thuốc ở tủ bên cạnh, châm lửa. Dựa vào bên giường, hít một hơi và nhả khói ra, không trả lời.
“Này, này, này! Bắc Minh Thiện, đây là bệnh viện đó, cậu hút thuốc không phải là tìm cái chết sao?”
Bắc Minh Thiện không nói gì, ném điếu thuốc qua.
Sở Dung Triết bắt lấy điếu thuốc, không có khí phách mà hút thuốc, trên tay vẫn đang cầm quả táo mới gọt được một nửa: “Tôi nói này Bắc Minh Nhị, tên tiểu tử cậu có gì đó không đúng. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu hút thuốc đến mức bi thảm như này. Có phải là vì người phụ nữ kia không? Tôi đoán nhá, Sunny?”
Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhướng mày, không quan tâm đến anh ta.
Sở Dung Triết lắc đầu: “Không đúng, không phải cậu đã chia tay với người phụ nữ kia rồi sao? Bùi Huyền Kim? Cũng không đúng, cậu chưa từng xem trọng cô con gái thị trưởng kiêu kỳ kia….a! Tôi biết rồi, Hạnh Nguyên nhà chúng ta?”
Bắc Minh Thiện cau mày tỏ vẻ không vui, cuối cùng cũng lên tiếng: “Sở Nhị, ai là Hạnh Nguyên nhà cậu?” Giọng nói u ám khiến người khác không rét mà run.
Sở Dung Triết cười khan một tiếng, khuôn mặt phấn khích: “Quả nhiên tôi đoán không sao! Này….đã lâu rồi không gặp Hạnh Nguyên, hóa ra đều là bị cậu độc chiếm….Bắc Minh Nhị à, Hạnh Nguyên thật sự là một cô gái tốt, cậu làm nhục….”
“Mắt nào của cậu nhìn thấy tôi làm nhục cô ta?” Bắc Minh Thiện nhướng mày.
“Được! Tôi không tranh cãi với cậu.” Sở Dung Triết nhún vai: “Người phụ nữ giống như Hạnh Nguyên, vừa nhìn là biết là một người phụ nữ chân thành. Không phải là tôi cay độc với cậu, giống như cậu, mẹ nó có hiểu cái gì là chân thành không?”
Bắc Minh Thiện lạnh lùng hít một hơi.
Sở Dung Triết tự hỏi tự nói, tiếp tục nói: “Chân thành chính là một người phụ nữ một lòng vì cậu, cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu, sinh con đẻ cái cho cậu, chịu đựng vất vả vì cậu, vì cậu mà thịt nát xương tan, vì cậu mà sinh vì cậu mà chết, yêu cậu đến tận xương tủy….”
Càng nói càng hăng, Sở Dung Triết quả thật có thể trở thành một chuyên gia tư vấn tình cảm.
Trong khi anh ta nói một cách rất uyên bác, xuất khẩu thành thơ, Bắc Minh Thiện lại cảm thấy mất kiên nhẫn mắng một tiếng…
“Nói vào trọng điểm! Sở Nhị, mẹ nó, tình yêu là gì?”
Câu hỏi này của Bắc Minh Thiện khiến Sở Dung Triết sững sờ.
Kinh ngạc liếc nhìn Bắc Minh Nhị, biểu cảm của Sở Dung Triết sợ hãi giống như nhìn thấy ma: “Ồ, hóa ra cậu hai Bắc Minh cũng tò mò về tình yêu sao?”
Bắc Minh Thiện hút một hơi thuốc, lạnh lùng liếc nhìn Sở Dung Triết, sự lạnh lùng trong ánh mắt kia xoẹt qua khiến lưng của Sở Dung Triết lạnh toát.
Sở Dung Triết mỉm cười, khuôn mặt tràn đầy sự đắc ý: “Tình yêu ấy à, tình yêu của phụ nữ tôi vừa nói rồi, nhưng có thể khiến người đàn ông yêu đến chết đi sống lại….tình yêu của đàn ông sao, nói trắng ra thực sự rất đơn giản! Đàn ông yêu một người phụ nữ chính là chỉ muốn ôm người phụ nữ đó ngủ, lúc ngủ muốn “làm” người phụ nữ đó, chỉ đơn giản vậy thôi!”
Sở Dung Triết nói rất nhẹ nhàng.
Ánh mắt Bắc Minh Thiện lóe lên, ánh mắt lạnh lùng như dao lại bắn qua, rất lâu sau, nghiến răng nói: “Sở Nhị, cậu hiểu gì về tình yêu chứ!”
“Mẹ nó, ai nói tôi không hiểu? Cậu nghĩ rằng tình yêu của đàn ông cao quý như thế nào? Tôi không tin người đàn ông yêu một người phụ nữ lại không nghĩ đến chuyện muốn “làm” cô ta! Điều quan trọng là, người đàn ông yêu người phụ nữ kia, yêu đến mức không chỉ “làm” cô ta một lần, còn muốn “làm” cô ta vô số lần, “làm” đến mức ông trời sập xuống cũng không biết chán, dù sao sau khi nếm qua một lần vẫn sẽ muốn thử lại! Người đàn ông yêu một người phụ nữ, chính là hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta, cho dù người đàn ông hận người phụ nữ này cũng sẽ không hận đến mức ăn tươi nuốt sống cô ta, ngộ ngỡ cô ta chạy cùng người đàn ông khác!”
Sở Dung Triết một hơi nói hết lý luận hùng vĩ này, trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Bắc Minh Thiện bóp chặt điếu thuốc, lông mày nhíu chặt đến mức làm người khác khiếp sợ.
“Haha, Bắc Minh Nhị, không phải cậu đã yêu một người phụ nữ luôn muốn “làm” cô ta đấy chứ….” Sở Dung Triết thần bí tiến lại gần, cười híp cả mắt.
Bắc Minh Thiện lườm anh ta, bực bội dập tàn thuốc vào trong cái gàn tàn thuốc.
“Mẹ nó lại đi cẩn thận lắng nghe mấy cái lời vô nghĩa của cậu!”
“Hahaha! Thẹn quá hóa giận sao?” Sở Dung Triết cười lạnh, vội vàng lùi về phía sau, ngộ nhỡ bị cơn cuồng phong của Bắc Minh Nhị cuốn đi: “Bắc Minh Nhị, thấy cậu sa sút tinh thần như vậy, nói cậu không rơi vào bẫy tình, tôi thật sự không tin! Sao, nói cho cậu nhỏ đây nghe xem, người phụ nữ kia có phải là Hạnh Nguyên không….”
Bịch.
Một cái gối đập vào khuôn mặt quái dị của Sở Dung Triết.
Quả táo của cậu hai Sở đã bị rơi xuống đất.
Bắc Minh Thiện hét lên: “Cút cho ông!!”
*
Bắc Minh Thiện bị tái phát chấn thương ở chân, vì vết thương lần đó vẫn chưa khỏi hẳn, lần này phải nằm trong bệnh viện tận nửa tháng.
Trong nửa tháng qua, trong phòng bệnh VIP của Bắc Minh Thiện và bên ngoài hành lang đều ngập tràn hoa quả tươi.
Trong nửa tháng qua, người đến thăm tổng giám đốc của Bắc Minh vô cùng đông.
Trong nửa tháng qua, Bùi Huyền Kim không ngại phiền phức liên tục hỏi han ân cần với anh, cầu xin anh đừng nhét cô ta cho Bắc Minh Diệp Long.
Trong nửa tháng qua, Tô Ánh Uyển nửa đêm trốn truyền thông bí mật đến bệnh viện thăm anh vô số lần.
Trong nửa tháng qua, ngay cả một cậu ấm ăn chơi không có lương tâm như Bắc Minh Đông cũng đến chế giễu anh.
Chỉ có…
Chỉ không thấy duy nhất người phụ nữ là kẻ chủ mưu kia!
Có lẽ cái lý luận “tình yêu” của Sở Dung Triết đã có hiệu ứng hóa học trong lòng anh.
Đương nhiên anh không cho là mình sẽ yêu người phụ nữ kia, vì vậy trong nửa tháng này, anh cũng không chủ động tìm cô!
Nhưng, điều đáng chết là, người phụ nữ kia dường như còn đoạn tuyệt hơn sự biến mất của anh!
Suốt nửa tháng qua, cô thậm chí còn không gọi cho anh một cuộc điện thoại.
Sự buồn bực khó hiểu một ngày lại một ngày quấn lấy trái tim anh.
Cậu Thiện sắp điên rồi!
Ngột ngạt đến mức sắp điên rồi….
Trên thực tế, trong nửa tháng Bắc Minh Thiện bị thương phải nhập viện.
Cuộc sống của Cố Hạnh Nguyên đã trải qua một sự thay đổi kinh thiên động địa.
Sự thay đổi này, bắt đầu từ một ngày nào đó ở quán cà phê.
“Có lẽ cô Cố biết, hôm nay tôi hẹn cô đến là vì chuyện gì?” Giang Tuệ Tâm cả người đều là tơ lụa hàng hiệu màu xanh đen, rất tao nhã, hơi thở đều đặn ngồi đối diện với Cố Hạnh Nguyên, bưng một cốc cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm.
Bên cạnh Giang Tuệ Tâm còn có một người phụ nữ khác mặc một chiếc váy màu đen.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy cô gái kia, vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt hiện lên sự hoảng sợ!
Cô không ngờ, sau năm năm xa cách, cô sẽ gặp lại người phụ nữ mặc váy đen-Lưu Thúy trong hoàn cảnh này.
Cũng không ngờ Lưu Thúy lại là trợ lý của Giang Tuệ Tâm!
Rất lâu sau, Cố Hạnh Nguyên mới tìm lại được giọng nói của mình: “Bà Bắc Minh….bà có ý gì?”
“Cô Cố, là tôi nên hỏi cô có ý gì mới đùng!” Tiếp lời là Lưu Thúy: “Năm đó lúc tìm cô để mang thai hộ, giấy trắng mực đen đã nói rõ ràng, cô không thể biết người đi thuê là ai, sau khi sinh con xong, tất cả những chuyện liên quan đến người đi thuê và đứa bé đều không liên quan đến cô! Nhưng bây giờ, cô lại không biết xấu hổ tiếp cận cậu hai và cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi, là có dụng ý gì?”
Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên tái nhợt!
Giang Tuệ Tâm cau mày: “Lưu Thúy, khách khí với cô Cố một chút.”
“Xin lỗi, phu nhân. Nếu như tôi quay về sớm một chút, sẽ không xảy ra chuyện như thế này.” Lưu Thúy tự trách mình.
Giang Tuệ Tâm liếc nhìn tập hồ sơ ở trên bàn, lại liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Cô Cố, nếu như không phải lúc trước Thiện gọi điện thoại cho tôi, nói là muốn biết thân phận của người phụ nữ mang thai hộ năm năm trước, tôi cũng sẽ không tìm Lưu Thúy để tìm lại hồ sơ năm đó.”
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên vô cùng rối rắm, nhưng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Bắc Minh Thiện vẫn chưa biết người mang thai hộ năm đó chính là cô!
“Nói thật, cô Cố, tôi vốn không có hứng thú với người phụ nữ đã mang thai hộ, nhưng mấy ngày trước, Lưu Thúy trở về, lấy hồ sơ năm đó đưa cho tôi, tôi mới phát hiện, hóa ra người phụ nữ đó lại là cô….”Giọng nói nhẹ nhàng của Giang Tuệ Tâm dừng lại.
Đầu ngón tay của Cố Hạnh Nguyên run rẩy.
Giang Tuệ Tâm tiếp tục nói: “Đã như vậy, ngày hôm nay, chúng ta sẽ nói rõ tất cả.”
“Nói, nói cái gì….” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Cô không ngạc nhiên khi có ngày hôm nay, dù sao cô cũng là mẹ ruột của đứa bé, chỉ là không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy…..nhanh đến mức cô thậm chí còn chưa ôm đủ Trình Trình, còn chưa nói chuyện nhiều với Trình Trình, thậm chí còn chưa đưa Trình Trình đi công viên chơi….
“Nói cô, cô biết thân phận của Thiện và của Trình Trình từ lúc nào? Đôi mắt của Giang Tuệ Tâm sáng như ngọn đuốc, mặc dù tình cách của bà rất dịu dàng, nhưng cũng rất cẩn thận, biểu cảm của Cố Hạnh Nguyên không thể lừa được bà.
Câu hỏi này khiến cho vẻ mặt của Cố Hạnh Nguyên tái nhợt. Sao cô dám nói, là vì sự tồn tại của Dương Dương, vì vậy cô mới dễ dàng biết được Trình Trình cũng là con trai của mình, vì Trình Trình mà biết được thân phận của Bắc Minh Thiện….
Cắn môi, cô hít một hơi thật sâu, che giấu sự hoảng loạn trong lòng, mỉm cười với Giang Tuệ Tâm: “Bà Giang, thực ra, nếu như hôm nay trợ lí Lưu không xuất hiện ở đây, tôi cũng không biết được hóa ra cậu hai Bắc Minh lại chính là cậu chủ năm đó! Nói như vậy, có lẽ Trình Trình chính là con trai ruột của tôi?”
“Ha, cô Cố, tôi cẩn thận nhớ lại tình hình ngày Diệp Long đưa cô về nhà họ Bắc Minh ăn cơm, ánh mắt cô nhìn Trình Trình rõ ràng là ánh mắt của một người mẹ nhìn con của mình, thiên tính mẫu tử, tôi là người từng trải, cô không lừa được tôi đâu.”
Giang Tuệ Tâm tao nhã mỉm cười, nói tiếp: “Tôi có thể không truy xét tại sao cô lại biết được, dù sao, một người phụ nữ có thể quên cảm giác đối với một người đàn ông, nhưng không thể quên được cảm giác đối với con trai của mình, bởi vì đó là đứa trẻ do chính mình sinh ra! Hơn nữa, cô muốn biết được thân phận của Trình Trình cũng rất là đơn giản, giám định DNA thì chỉ cần một sợi tóc là được. Vì vậy tôi cũng không vòng vo nữa, nói, mục đích của cô là gì?”
Rõ ràng, Giang Tuệ Tâm cho là cô đã trộm tóc của Trình Trình để đi làm giám định DNA, vì vậy mới biết được thân phận của Trình Trình.
Cố Hạnh Nguyên nắm chặt tay, nụ cười có chút cứng ngắc: “Bà Bắc Minh cảm thấy mục đích của tôi là gì?”
Giang Tuệ Tâm hơi nhướng mày, sau đó liếc nhìn Lưu Thúy.
Lưu Thúy lấy một tấm séc từ trong túi ra, đưa đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên.