Bắc Minh Thiện nhíu mày, đồng tử vụt qua tia sửng sốt, giọng nói đột nhiên khản đặc: “Phỉ Nhi em…”
Phỉ Nhi tránh né ánh mắt của Bắc Minh Thiện, muốn rút tay lại, sợ hãi sự yếu đuối của mình lộ trước mặt của Thiện, cô ta nhìn Sở Dung Triết, nước mắt cứ thế rơi xuống…: “Dung Triết, anh buông em ra…”
“Anh không buông!” Sở Dung Triết lại cứ nắm tay của Phỉ Nhi rất chặt, nhìn Bắc Minh Thiện ở trên giường, nói rõ từng chữ—
“Bắc Minh Nhị, cậu cho rằng Phỉ Nhi mấy năm nay trôi qua như thế nào? Cậu có thật sự từng quan tâm cô ấy sao? Sẹo đối với một người con gái mà nói, là ác mộng đáng sợ đến nhường nào…”
Phỉ Nhi dùng thời gian nhiều năm như vậy cố gắng để bản thân phục hồi, nhưng kỹ thuật y học trước mắt chỉ được như thế này, cho dù cấy ghép da như thế nào, tiếp tục điều trị như thế nào, cô ấy mãi mãi cũng không thể khôi phục như dáng vẻ trước đây được nữa
Những vết sẹo trên cổ tay chính là vết sẹo mấy năm nay cô ấy hết lần này đến lần khác tự tử để lại! Cô ấy sắp không khống đỡ được nữa rồi, cậu có biết không? Nếu không phải bởi vì còn yêu cậu, còn một tia hy vọng vào tương lai, cô ấy căn bản sẽ không chống đỡ được đến bây giờ…
Không dễ dàng gì, hai năm trước cô ấy đã về nước, cô ấy khát vọng được gặp cậu như vậy, nhưng lại sợ nhìn thấy cậu, cô ấy sợ cậu không chấp nhận dáng vẻ của cô ấy hiện nay… Cô ấy sợ cậu sẽ chê bai cô ấy…
Cho nên cô ấy mới lén lút đi theo cậu, bởi vì cô ấy không thể khống chế nỗi nhớ nhung với cậu, cô ấy mỗi ngày đều muốn gặp cậu—
Lại không ngờ, hai năm trước, xe của cậu bất ngờ đụng phải cô ấy!
May mắn chỉ bị thương nhẹ.
Nhưng cậu thì sao? Cậu cuối cùng gặp được cô ấy rồi, nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, cậu đã làm như thế nào?
Cậu đưa cô ấy vào viện điều dưỡng! Không sai, đó là viện điều dưỡng tốt nhất xa hoa nhất của thành phố A!
Cô ấy ở trong viện điều dưỡng quả thật có thể nhận được điều trị tốt nhất!
Nhưng Bắc Minh Nhị, cậu cho rằng cô ấy thật sự muốn ở trong viện điều dưỡng sao?
Phỉ Nhi cô ấy không phải bệnh nhân! Cô ấy chỉ là bề ngoại bị bỏng, trong thâm tâm cô ấy vẫn là Phỉ Nhi của trước kia!
Cậu không nên xem cô ấy như người bệnh! Càng không nên đối đãi với cô ấy như người tàn tật!
Cậu biết Phỉ Nhi mỗi ngày ở viện điều dưỡng đã trải qua những ngày tháng như thế nào không? Ban ngày ngồi ngây ngốc, đông thành băng cũng không biết, bởi vì cô ấy muốn đợi cậu, đợi cậu khi nào rảnh thì đến thăm cô ấy…”
Nhưng từ sáng đến tối, từ tối đến sáng, cậu một ngày đi được mấy lần!
Hai năm rồi!
Cậu biết Phỉ Nhi tại sao luôn ngồi xe lăn không?
Bởi vì cậu mỗi lần đến, cậu đều không để cô ấy tự đi đường! Thật ra vết thương hai năm trước đã sớm lành rồi!
Là cậu luôn không xem cô ấy như người bình thường!
Cô ấy tại sao còn nguyện ý vì cậu mà ngồi trên xe lăn? Bởi vì cô ấy khát vọng sự quan tâm của cậu, cô ấy khao khát được cậu chú ý nhiều hơn một chút!
Nhưng cậu thì sao? Cậu mở miệng nói cậu thương cô ấy, muốn chịu trách nhiệm với cô ấy, kết quả thì sao?
Người khiến cô ấy rơi nước mắt nhiều nhất chính là cậu!
Nếu không phải tôi thường xuyên đến viện điều dưỡng thăm Phỉ Nhi, căn bản cũng không biết thì ra trong lòng Phỉ Nhi lại đau khổ như vậy! Cô nhóc ngốc nghếch này lại không cho tôi nói với cậu!
Tôi hôm nay thật sự không nhịn được nữa rồi! Bắc Minh Nhị, cậu rốt cuộc có lương tâm hay không?
Nếu như cậu thật sự thương tiếc Phỉ Nhi, thì cậu hãy lấy cô ấy đi! Cho cô ấy hạnh phúc thật sự! Chứ không phải đem cô ấy để ở viện điều dưỡng, đối đãi với cô ấy như người bệnh!”
“Đừng nói nữa đừng nói nữa… Dung Triết…” Sở Dung Triết nói một tràng dài, Phỉ Nhi đã không cầm được nước mắt…
Bắc Minh Thiện bàng hoàng nhìn Phỉ Nhi, tinh thần đông cứng.
Ngay cả Hình Uy ở một bên nghe mà cũng sửng sốt không thôi.
Phỉ Nhi bịt miệng, dường như không dám nhìn vào mắt của Bắc Minh Thiện, lắc đầu, nước mắt rơi xuống: “Xin lỗi Thiện… Thật ra chân của em sớm đã khỏi rồi… Em không muốn lừa anh… xin lỗi…”
“Phỉ Nhi, người nên nói xin lỗi là cậu ấy! Nếu như không phải cậu ấy luôn xem em như người bệnh, em cứ phải ngồi xe lăn mãi sao? Em việc gì cứ phải xin lỗi mãi?” Sở Dung Triết không nhìn được nữa, dúi tay của Phỉ Nhi vào trong tay của Bắc Minh Thiện: “Bắc Minh Nhị, là anh em của cậu, đã nói đến đây rồi, quyết định ở cậu! Nếu như cậu tiếp tục chọn trốn tránh, không làm rõ ràng chuyện này, sau này cậu đừng mong chúng ta là anh em nữa!”
Bắc Minh Thiện nhíu mày, không thèm nhìn Sở Dung Triết.
Trực tiếp nắm chặt tay của Phỉ Nhi, cho dù bàn tay đó không được hoàn mỹ, ở trong mắt của anh, lại không có chút ghét bỏ.
Giọng nói trầm thấp, anh dịu dàng nhìn Phỉ Nhi, thấp giọng hỏi—
“Thì ra em có nhiều tâm sự như vậy, tại sao không nói cho anh?”
“Em…” Phỉ Nhi cắn môi, nước mắt rơi xuống, lắc đầu: “Em sợ, Thiện em sợ anh chê em…”
“Đồ ngốc…” Bắc Minh Thiện khẽ thở dài, anh có tư cách gì chê bai cô chứ? Dù sao trận hỏa hoạn năm đó, nếu như không phải anh… : “Xin lỗi, là anh không thấu hiểu em…”
“Thiện, em thật ra… em thật ra không kỳ vọng gì cả… chỉ cần thấy anh vui vẻ thì em đã mãn nguyện rồi…” Phỉ Nhi run rẩy khóc, nói.
Bắc Minh Thiện đưa bàn tay quấn băng gạc, chính là băng gạc, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cô ta.
“Ở trong trí nhớ của anh, Phỉ Nhi không thích khóc, bởi vì cô ấy từng nói, con gái khóc lóc sẽ không đáng yêu nữa, có đúng không?”
Phỉ Nhi run lên, phì một tiếng, bật cười: “Thiện, đáng ghét, anh cười em…”
Bắc Minh Thiện thở phào, nghiêm túc nhìn Phỉ Nhi, trầm mặc một lúc…
Trong đầu xuất hiện một gương mắt xinh đẹp đang trừng mắt với anh, sau đó, là dáng vẻ cô uống thuốc tránh thai… Cô nói, giữa cô và anh căn bản không có hiểu lầm…
Đột nhiên, trái tim của anh co rút đầy đau đớn.
Lại nhìn Phỉ Nhi, anh hít sâu một hơi, giống như đưa ra một quyết định trọng đại, nắm chặt tay của Phỉ Nhi, chậm rãi mà trầm thấp nói—
“Chúng ta đính hôn đi, Phỉ Nhi.”
‘Ầm’ một tiếng, một quả bom màu hồng, cứ như thế nổ vang trong đầu…
Đính hôn?
Ai cũng không ngờ, hai từ đính hôn còn có thể từ trong miệng của người theo chủ nghĩa không kết hôn như Bắc Minh Thiện nói ra!
Hình Uy suýt chút nữa rớt cằm.
Sở Dung Triết cũng ngây người, sau đó cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại buồn bực… Sự buồn bực của anh ta không phải anh ta không vui mừng cho Phỉ Nhi, mà là, cuối cùng cũng ép được Bắc Minh Nhị đưa ra quyết định, vậy tức là, đã định sẵn phải tổn thương một cô gái khác…
Quả nhiên, anh ta vẫn không thích hợp làm người tốt. Thành toàn cho Phỉ Nhi, lại tổn thương Nguyên Nguyên.
Sở Dung Triệt nghĩ đến điều này, lại không nhịn được mà đau đầu.
Phỉ Nhi không tin được mà mở to mắt, cánh môi run run, nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh: “Thiện… anh… anh nói thật… thật sao…”
Bắc Minh Thiện nhíu mày, trong lòng nhín thở, khẽ gật đầu với Phỉ Nhi, cho cô ta một đáp án chắc chắn.
Tuy nhiên, không biết tại sao, anh lại không thể vui nổi…
Vì thế, sinh nhật nhóm của Phỉ Nhi, lại trở thành lễ đính hôn với Bắc Minh Thiện.
Tin tức này từ nhà họ Bắc Minh lan ra, gây lên chấn động…
Trên bàn ăn—
“Khốn kiếp! Nhiều năm như vậy, tiểu tử thối đó chết cũng không chịu kết hôn, không dễ gì muốn kết hôn, vậy mà lại là cùng cô gái bị hủy dung, đầu nó có phải úng nước rồi không?! Mặt mũi của lão già tôi biết để đâu?!” Bắc Minh lão gia tức giận đến run rẩy.
“Thiện nó… xem ra thật sự rất thích Phỉ Nhi…” Giang Tuệ Tâm ngạc nhiên không thôi.
“Mẹ, Bắc Minh Nhị thì ra chung tình như vậy, cô gái mười mấy năm trước cho dù bị hủy dung rồi, anh ấy cũng muốn lấy, uầy, hành động này, người làm em trai như con cũng phải kính nể…” Bắc Minh lão tam Bắc Minh Đông nói.
Hai vợ chồng anh cả của nhà Bắc Minh nhìn nhau, không bàn luận bất cứ điều gì.
“Bà nội, ba và dì Phỉ Nhi đính hôn, ý là dì Phỉ Nhi sắp trở thành mami mới của cháu và Dương Dương sao?” Trình Trình lạnh nhạt nói, chỉ là lông mày nhỏ nhíu chặt lại…
Giang Tuệ Tâm dịu dàng gật đầu: “Phải…”
Choang~!
Bát bị ném mạnh xuống đất, tiếng vỡ chói tai.
“Dương Dương…”
“Dương Dương…”
Mọi người sững người nhìn cậu nhóc ném cái bát.
Dương Dương là đứa trẻ luôn vui vẻ, nhưng sau khi nghe tin ba sắp đính hôn với người phụ nữ khác ngoài trừ mẹ mình thì đã tức giận.
Gương mặt nhỏ trở nên âm trầm, một câu cũng không nói, cơ thể nhỏ nhắn của cậu nhóc từ trên ghế nhảy xuống, xoay người rời khỏi…
“Dương Dương cháu muốn đi đâu?”
“Còn không phái người đi theo!”
“Cậu chủ nhỏ Dương Dương…”
Chỉ thấy Dương Dương sải bước đi về phía cửa lớn, sau đó cúi người thay giày…
Mặt mày tức giận, mắt quét qua dụng cụ xỏ giày mạ vàng cao cấp trong tủ giày, cậu bé thuận tay rút ra, xỏ vào…
Ai cũng không ngờ, Bắc Minh Thiện và Phỉ Nhi đính hôn, người đầu tiên công khai phản đối, lại là con trai riêng của anh – Bắc Minh Tư Dương!
Dương Dương tức giận xông đến bệnh biện, thuận tay còn cầm một chiếc giày.
Trong phòng bệnh VIP, Phỉ Nhi ngồi trên ghế, đang cẩn thận gọt hoa quả cho Bắc Minh Thiện.
Cô ta đã bỏ dùng xe lăn, hôm nay trông đặc biệt vui vẻ.
“Thiện, anh nói tối đo chúng ta đính hôn, em mặc bộ lễ phục anh tặng em được không?”
“Ừm.”
“Ha ha, bộ lễ phục đó em thử mất lần rồi, thật sự rất đẹp… Nhưng hình như mặc không đẹp bằng cô gái gặp trong trung tâm thương mại đó…”
“…”
“Đúng rồi, Thiện, hôm đó em nhớ cô gái kiên quyết không nhường chiếc váy cho chúng ta, về sau anh làm sao thuyết phục cô ấy? Thật sự muốn biết, anh dùng cách gì, có thể khiến cô gái đó nhường cho, ha ha…”
“…”
“Thiện?” Phỉ Nhi nhước mắt liếc nhìn Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện dựa vào thành giường, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại. Anh nhướn mày, bừng tỉnh lại, nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừm…” Trái tim không ở đây.
Phỉ Nhi lộ ra thần sắc thương tâm: “Thiện, sao thế…”
“Không có gì.” Bắc Minh Thiện lạnh nhạt lắc đầu, găng gạc trên tay đã tháo ra, còn để lại một số vết thương nông, đều đã kết vảy…
“Vậy anh nguyện ý nói cho em biết, rốt cuộc dùng cách gì để cô gái đó nhường lại?” Phỉ Nhi cười tươi nói.
Bắc Minh Thiện lông mày càng nhíu chặt, nghĩ đến ngày hôm đó ở trong phòng thử đồ ở trung tâm thương mại, đôi mắt đó của Cố Hạnh Nguyên tràn ngập tổn thương… Trái tim của anh không khỏi bị vật gì đó bóp chặt đến đau đớn.
“Ừm… Cũng không có gì, trả giá cao hơn mấy lần cho cô ta, cô ta tự nhiên sẽ nhường lại…” Anh bịa bừa một lý do, trái tim co rút lại.
Trên thực tế, anh không những không cho Nguyên một đồng tiền nào, thậm chí còn dùng hành vi ác ôn lột bỏ quần áo trên người cô.
Chỉ có điều, những điều này, anh tuyệt đối sẽ không nói cho Phỉ Nhi.
Phỉ Nhi cảm động mỉm cười, mặc dù vết sẹo nhỏ trên mặt ảnh hưởng đến biểu tình của cô ta, nhưng đôi mắt long lanh có thần vẫn trong veo, thâm tình nhìn người đàn ông cô ta yêu sâu đậm, cô ta đột nhiên có chút nghèn nghẹn: “Cảm ơn anh, Thiện, cảm ơn anh đã vì em làm những điều đó…”
Mãi đến thời khắc này, Phỉ Nhi vẫn cảm thấy Thiện đính hôn với cô ta giống như một giấc mộng khiến người ta khó tin.
Lại chìm vào trong mơ, không cách nào thoát ra.