Mục lục
Nhiệm vụ sinh đẻ – full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

CHƯƠNG 215: CHƠI ĐÀN NGỎ LỜI YÊU

Phải mất một lúc Phỉ Nhi mới bình tĩnh lại cảm xúc, tiếp tục nói: “Không liên quan đến cô…là hôm nay tôi thật sự quá sốc…quá thương tâm thôi…thật ra hôm nay, là một ngày rất rất quan trọng của tôi và anh ấy, nhưng mà…”

Phỉ Nhi lại nghẹn ngào rồi.

“Sao rồi? Xảy ra chuyện gì?” Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, quan tâm mà hỏi.

Phỉ Nhi che miệng lại, nước mắt lại bắt đầu trào ra. Truy cập  truyen.one đọc full nhé.

“Hức…tôi muốn hỏi cô, nếu như có một người đàn ông chơi piano trước mặt cho cô nghe, cô cảm thấy đó là ý nghĩa gì?”

Câu hỏi này của Phỉ Nhi, khiến cho đầu ngón tay Cố Hạnh Nguyên run lên.

Cô đột nhiên nhớ lại đêm đó, Bắc Minh Thiện đã đàn ca khúc trên buổi diễn tấu piano của Depp Myers…

Cô nhớ rằng sau khi Bắc Minh Thiện đàn xong, đã hỏi cô, có nghe hiểu chưa?

Thực ra, căn bản không nghe hiểu gì cả.

Có lẽ, là cô không thể nghe hiểu được….

Cố Hạnh Nguyên suy nghĩ một lát, rồi mới nói: “Tôi sẽ cảm thấy, người đàn ông đó có lẽ là muốn thể hiện mà thôi…”

“Thể hiện?” Phỉ Nhi nghe mà nở nụ cười bi thương: “Không, đối với anh ấy mà nói, không bao giờ thèm thể hiện bất kỳ điều gì trước mặt người khác cả…tôi nhớ rất rõ, năm đó, khi tôi mới quen biết anh ấy, đã từng nghe lén nghe anh ấy một mình cô đơn đàn piano ở trong phòng, sau đó mỗi khi tôi đi vào, tiếng đàn của anh ấy liền sẽ đột ngột ngừng lại…”

“Tại sao lại ngừng?” Cố Hạnh Nguyên đột nhiên cảm thấy, anh ấy của cái cô ở sát vách này, vậy mà lại giống với Bắc Minh Thiện!

“Ha…” Phỉ Nhi cười khổ một tiếng: “Lúc đó tôi cũng nói với anh ấy như vậy: rõ ràng tiếng đàn hay như vậy, tại sao lại ngừng rồi? Nhưng cô biết anh ấy trả lời tôi thế nào không?”

Không biết tại sao, trái tim Cố Hạnh Nguyên đột nhiên thắt lại một cách kỳ lạ.

Giống như là có chút căng thẳng vì câu trả lời này—

“Trả lời thế nào?” Truy cập  truyen.one đọc full nhé.

Phỉ Nhi lau nước mắt, khóc lóc nói—

“Anh ấy vốn không có trả lời tôi, chỉ nói với tôi một câu: em có biết có một từ, gọi là nói lời tình yêu không?…Lúc đó tôi nghe thấy câu này, cả người đều sững sờ…”

Trái tim Cố Hạnh Nguyên đột nhiên lỡ đi một nhịp!

Ngón tay theo bản năng siết chặt!

“Nói lời tình yêu?”

“Phải! Chỉ là bằng cách đàn piano—Chơi đàn ngỏ lời yêu! Vốn dĩ đối với anh ấy mà nói, đàn piano chính là ngỏ lời yêu…cô biết không, kể từ lúc đó, tôi đã điên cuồng mà mê luyến anh ấy không dứt ra được rồi…tôi thề, nhất định phải khiến anh ấy một ngày nào đó, đích thân đàn cho tôi nghe, ngỏ lời tình yêu với tôi…”

Phỉ Nhi nói đến đây, đột nhiên khóc to lên, khóc không thành tiếng: “Nhưng mà…hu hu hu…hôm nay tôi mới phát hiện, hóa ra anh ấy đã chịu chơi đàn piano với một người phụ nữ rồi….nhưng người phụ nữ đó không phải là tôi, không phải là tôi a….”

Cố Hạnh Nguyên nghe xong lời này, trái tim cảm thấy nghẹn lại.

Hóa ra, chơi đàn ngỏ lời yêu.

Vậy, Bắc Minh Thiện đêm đó công khai chơi đàn, hỏi cô nghe hiểu chưa?

Là ý này sao?

Là ý chơi đàn ngỏ lời yêu sao?

Khóe mắt Cố Hạnh Nguyên đột nhiên ướt nhòa…

Trái tim thắt lại thật chặt.

Hóa ra trên đời này còn có người đàn ông như vậy, bởi vì chơi đàn ngỏ lời yêu, cho nên sẽ không tùy tiện chơi đàn trước mặt người khác…

Lắc lắc đầu, cô mỉm cười khổ sở!

Nhưng mà—

Người đàn ông như vậy, sao có thể là Bắc Minh Thiện chứ?

Hôm nay không phải anh sẽ đính hôn với Phỉ Nhi của anh sao?

Có lẽ bây giờ bọn họ không biết đang ân ái ngọt ngào ở cái góc nào đó rồi a!

Tên đó đàn piano, sao có thể là có ý chơi đàn ngỏ lời yêu chứ?!!

Cố Hạnh Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy không thể nào!

Thế nhưng, khi nghe thấy cô gái ở sát vách khóc lóc, cô vẫn nhịn không được mà an ủi—

“Cô ơi, có lẽ là hiểu lầm thì sao? Thay vì ở đây đè nén mà khóc, thì chi bằng đích thân đi hỏi anh ta đi…hỏi rõ rốt cuộc có phải là có ý chơi đàn ngỏ lời yêu với người phụ nữ khác hay không?”

Vừa nói, Cố Hạnh Nguyên vừa đứng dậy.

Cô thật ra đã đi vệ sinh xong từ lâu rồi, chỉ là nói chuyện thêm vài câu với cô gái ở bên cạnh thôi.

Nhìn thời gian, Trình Trình và Dương Dương chắc cũng sắp đến rồi nhỉ?

Thế là, đứng dậy, cô xối bồn cầu, sau đó mở cửa phòng ra.

Vừa đi về phía bồn rửa tay, vừa nói—-

“Cái đó, tôi vẫn còn có chút việc, không thể ở với cô nữa! Cô điều chỉnh lại cảm xúc cho tốt đi…tôi tin anh ấy của cô, nhất định vẫn yêu cô, dù sao giống như cô nói đó, các người đã…trải qua mưa gió bão bùng nhiều năm như vậy rồi, không dễ….”

Cố Hạnh Nguyên mở vòi nước, vừa rửa tay, vừa nhìn bản thân mình trong gương.

Kể từ khi nào, cô vậy mà lại quên mất tình yêu là như thế nào rồi?

Đặc biệt là khi nãy lúc cô ngân nga , trong đầu không phải hiện lên Diệp Long, mà là—

Hình ảnh của Bắc Minh Thiện…

Cô âm thầm thở dài một hơi.

Nhìn cánh cửa phòng vẫn còn đóng chặt đó, cô biết cô gái đó vẫn đang sụt sịt.

Nhưng mỗi người luôn có lúc phải trốn đi tự liếm vết thương của mình.

Có một số chuyện, không phải ai cũng có thể giúp đỡ được.

Cô nhiều nhất là nghe cô gái đó khóc lóc kể lể mà thôi.

Cố Hạnh Nguyên lại nhìn thời gian, không khỏi thở dài một tiếng—

“Cô ơi, nếu cô không sao, vậy tôi ra ngoài trước đây…”

Cách một hồi lâu, Phỉ Nhi mới nghẹn ngào nói—

“Ừm…cảm ơn cô…”

“Ha ha, đừng khách sáo!”

Sau khi Cố Hạnh Nguyên hơ khô tay xong, chuẩn bị rời khỏi nhà vệ sinh—

Ai ngờ, vừa mở cửa nhà vệ sinh ra—

Một thân ảnh cao lớn đúng lúc đi tới!

Một dung nhan tuấn mỹ băng lãnh, cứ như vậy mà đập vào trong tầm mắt của Cố Hạnh Nguyên không hề báo trước!

Trái tim cô đột nhiên run lên!

Bắc Minh Thiện!

Không ngờ, như vậy mà cũng gặp phải anh!

Hiển nhiên, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm của Bắc Minh Thiện cũng đột nhiên kinh ngạc!

“Sao em lại ở đây!”

Đáy mắt anh lóe qua một tia ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng hồi phục lại sự bình tĩnh thường ngày.

Giọng nói êm dịu và trầm ấm này, đồng thời, cũng làm chấn kinh Phỉ Nhi còn đang nấp trong phòng toilet sụt sịt!

Phỉ Nhi run lên!

Có hoá thành tro, cô ta cũng nhận ra được thanh âm này….Thiện!

Phỉ Nhi ngay lập tức nín thở!

Cố Hạnh Nguyên cau mày, nhìn thấy thần sắc bị tê liệt cơ mặt của Bắc Minh Thiện, cô lại bực mình—

“Tại sao tôi không thể ở đây?!”

Đôi con ngươi Bắc Minh Thiện lóe qua một tia hoảng loạn, quét nhìn nhà vệ sinh nữ một cái, bên trong không có người.

Anh sở dĩ đến đây, là bởi vì đã hỏi qua bảo vệ canh cầu thang, bảo vệ nói hình như nhìn thấy Phỉ Nhi đến nhà vệ sinh ở tầng 15, nhưng anh vốn không có nhìn thấy bóng ảnh của Phỉ Nhi, không lẽ tên bảo vệ đó nhìn nhầm rồi?

Thế nhưng, có chuyện càng khó nhằn hơn cả việc Phỉ Nhi mất tích nữa—

Đó là anh vậy mà lại gặp phải Cố Hạnh Nguyên ở đây!

Trước đây không phải anh đã phong tỏa tin tức, không để ba mẹ con bọn họ biết hôm nay là ngày anh và Phỉ Nhi đính hôn sao?

“Tôi không phải có ý này…”

Nhìn chằm chằm vào con người đã mấy ngày không gặp này, Bắc Minh Thiện mới phát hiện, nhìn thấy cô giống như là hít khí độc vậy, mỗi lần gặp, máu huyết ngưng tụ trong cơ thể liền lập tức sôi sục lên…

Bất giác, thanh âm anh trở nên nhu hòa lại, nhất thời không tìm được lý do phản bác cô!

Đáng chết! Anh vậy mà lại cảm thấy chột dạ khi ở trước mặt cô thế này!

Ngay cả anh và Phỉ Nhi đính hôn, cũng giống như là vụng trộm vậy, không thể để lộ ra trước mặt cô!

“Không phải ý này, vậy mời anh cút ra! Chó ngoan không chặn đường!”

Cố Hạnh Nguyên xị bản mặt, thầm than bản thân mình đời này chắc chắn là có thù với toilet!

Nếu không tại sao luôn gặp phải người cô không muốn gặp, vào những lúc cô bất lực nhất chứ?

Đặc biệt là người đàn ông này, nghe nói hôm nay còn phải đính hôn với người phụ nữ khác nữa!

Nghĩ đến đây, trái tim Cố Hạnh Nguyên lại giống như bị kim đâm một cái!

Đau nhói.

Thế nhưng, Bắc Minh Thiện lại không nhúc nhích tý nào!

“Tránh ra a!”

Cô mất kiên nhẫn mà gào lên một tiếng, nghĩ đến trong toilet còn có một cô gái nữa, để người ta nhìn thấy, thì không hay biết bao nhiêu!

Bắc Minh Thiện lúc này mới khẽ xê xích cơ thể cường tráng ra.

Đôi mắt lặng lẽ nhìn cô đầy chăm chú.

Cố Hạnh Nguyên cắn môi dưới, tận dụng khoảng trống mà anh xê xích ra, chui ra ngoài—

Vừa ra khỏi cửa nhà vệ sinh, nhưng lại bị anh túm lấy cổ tay…

Sau đó kéo một cái, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng mình…

“Này, Bắc Minh Thiện—” Cô kinh ngạc kêu lên một tiếng!

Bị anh ôm chặt một cái!

Ghì thật chặt!

Tiếng ‘Bắc Minh Thiện’ này, đã chấn động Phỉ Nhi như muốn rớt tim ra ngoài…

Ngón tay cô ta run rẩy, lặng lẽ kéo khóa cửa ra…

Nhìn ra khe cửa một cái—

Phỉ Nhi như đã nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng nhất cuộc đời này vậy!

Lúc này, ở cửa nhà vệ sinh, người đàn ông cao lớn anh tuấn đó, chính là người mà cô ta yêu—-Bắc Minh Thiện!

Mà trong lòng của anh, đang ôm một cô gái mảnh khảnh!

Phỉ Nhi nhìn không rõ khuôn mặt của cô gái, nhưng, Phỉ Nhi cảm thấy thế giới của mình đã sụp đổ vào giây phút này!

Bởi vì cô gái này—

Chính là người đã nói chuyện với cô ta trong nhà vệ sinh lúc nãy!

Phỉ Nhi nhớ rất rõ, người phụ nữ này nói mình đã từng phát hiện mang thai ở trong toilet, sau đó sinh con ra…

Ông trời ơi, sinh con ra!

Phỉ Nhi nhìn người phụ nữ mà Bắc Minh Thiện đang ôm chặt đó, trái tim lập tức lạnh lẽo.

Nước mắt rơi ào ạt…

Hóa ra, là Cố Hạnh Nguyên!

Người phụ nữ hồi nãy vậy mà lại là Cố Hạnh Nguyên!!!

“Em không muốn gặp tôi đến như vậy sao?” Bắc Minh Thiện ôm chặt lấy Cố Hạnh Nguyên, tham lam mà hít lấy hương thơm trên cổ cô, một tia mệt mỏi hiện lên dưới mắt anh.

Biểu cảm của Bắc Minh Thiện, từ góc độ của Cố Hạnh Nguyên không thể nhìn thấy, nhưng Phỉ Nhi nhìn thấy rồi!

Phỉ Nhi không ngờ, Bắc Minh Thiện luôn luôn ưu nhã, chưa bao giờ để lộ thần sắc mệt mỏi ra trước mặt người khác, vậy mà…vậy mà lại ôm lấy Cố Hạnh Nguyên ăn nói khép nép như vậy!!!

Phỉ Nhi che miệng lại, trái tim như bị xé nát …

Cố Hạnh Nguyên gần như là không suy nghĩ gì cả, mà buột miệng nói ra: “Đúng! Tôi vô cùng, cực kỳ, đặc biệt không muốn gặp anh! Anh hài lòng chưa? Buông tôi ra!”

“Không buông….” Bắc Minh Thiện càng ôm chặt cô hơn, thấp giọng lẩm bẩm: “Mấy ngày nay em không tò mò tôi đã làm gì sao?”

Cố Hạnh Nguyên hít một hơi lạnh, đột nhiên dùng sức giãy dụa!

“Bắc Minh Thiện, anh còn mặt mũi hỏi tôi! Anh muốn khoe khoang với tôi sao? Ai mà không biết…ưm…”

Cô muốn nói: Ai mà không biết cậu hai nhà Bắc Minh anh phải chuẩn bị lễ đính hôn của anh chứ?

Thế nhưng, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, liền bị anh hung hăng khóa miệng lại rồi…

“Ưm…”

Đáy lòng Cố Hạnh Nguyên gào thét, muốn giãy khỏi anh, nhưng bị anh kìm chặt cơ thể lại….

Khóa chặt lấy đôi môi cô, không có chút khe hở nào.

Tên đàn ông rẻ tiền của thế kỷ a!

Đã là giờ phút nào rồi, vậy mà còn muốn đánh nhau với đôi môi của cô lần nữa…

Cảnh này, Phỉ Nhi ngây người…

Còn có gì sốc hơn là tận mắt nhìn thấy hôn phu của mình khom người hôn một người phụ nữ khác trong chính ngày đính hôn với mình chứ?!

“Ưm…buông ra…tôi….”

Cố Hạnh Nguyên lập tức đấm đá!

Cho dù anh đã quên mình còn phải tiến hành lễ đính hôn với một người phụ nữ khác.

Nhưng cô làm sao mà quên cho được!

Đâu chỉ là quên không được!

Quả thật là hận chết đi được!

Dưới sự vùng vẫy mãnh liệt của cô, Bắc Minh Thiện dần dần mất kiểm soát!

Người phụ nữ này mà xù lông lên, thật đúng là hung hãn!

Bịch!

Tiếng giày cao gót hung hăng giẫm vào giày da của anh!

“Sịt…” Anh hít một hơi lạnh!

Lúc này mới buông đôi môi cô ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi về nằm viện rồi! Mấy ngày nay tôi về nằm viện rồi! Mới vừa khỏe, em lại muốn tôi vào bệnh viện lần nữa sao!”

Hai người tức giận nhìn nhau, tia lửa bắn ra tứ phía….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK