CHƯƠNG 78: VẼ TRANH BÊN BỜ BIỂN.
Nhưng làm sao cô biết được, cho đến rất lâu sau này, lúc cô trở lại Barcelona một mình, tự mình rảo bước lại trên những con phố dưới bầu trời đêm này, cô sẽ khóc không thành tiếng…có lẽ đúng như lời anh nói, đau rồi thì mới nhớ lâu, cô sẽ không bao giờ quên tối nay, nhớ cảnh anh dính chặt lấy cô trong xe, nhớ những đầu ngón tay dịu dàng của anh, nhớ những hơi thở nặng nề của anh, nhớ lúc anh ôm lấy cô và nỉ non…
“Hạnh Nguyên, tôi đây rất thích đè cô…”
…
Có người nói rằng, nếu trên thế giới này có một thiên đường có thể hấp dẫn được ánh mắt của đàn ông, thì đó nhất định không phải là Thái Lan, không phải Cuba, mà là Barcelona.
Bởi vì ở đây có những bờ biển rất quý giá, có nhiều thắng cảnh để nghỉ ngơi bên bờ biển.
Những bãi cát mịn, ánh nắng vàng tươi, nước biển xanh biếc, những con sóng trắng xóa, bầu không khí mát lạnh mang theo chút vị mặn của biển, làm người ta cảm thấy rất vui vẻ thoải mái.
Điều quan trọng nhất là, ở đây có đầy những cô nàng Tây Ban Nha mặc bikini, bọn họ là người dân tộc Catalonia, những cô nàng này hình như có những yếu tố xinh đẹp mà trời ban cho, thân hình nở nang, màu da quyến rũ, mái tóc dài qua vai màu vàng kim, khuôn mặt xinh đẹp…hơn nữa bọn họ còn trẻ trung đầy sức sống, tràn đầy nhiệt huyết.
Vì vậy nên đã thu hút được rất nhiều đàn ông đến từ toàn thế giới và những ánh mắt cực kỳ ao ước…
Sau khi Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy cảnh toàn mỹ nhân tụ họp thành từng tốp, lại cúi đầu ngắm nghía thân hình châu Á mảnh mai của mình thì khuôn mặt xinh đẹp của cô liền méo xệch đi.
Cố Hạnh Nguyên oán trách liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Giữa thanh thiên bạch nhật, cái tên này lại chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi, làn da mật ong quyến rũ, những cơ bắp và đường cong hoàn mỹ như người cá lộ ra dưới ánh nắng, hiện lên những tia hào quang mê hoặc.
Khuôn mặt tuấn lãng và thân hình cao to của anh, thậm chí còn cao hơn một số người đàn ông châu Âu, nhưng mà mái tóc đen nhánh của anh, ngũ quan sắc nét lại mang theo sắc thái huyền bí của người châu Á, có sự tinh tế và góc cạnh của người phương Tây, người anh chuẩn đến mức không thừa không thiếu miếng cơ bắp nào, dưới chiếc quần bơi, đám lông chân rậm rạp của anh vừa lộ ra thì đã thu hút được không ít những ánh mắt thích thú của các cô gái.
“Này…Bắc Minh Thiện, anh đưa tôi đến đây là có ý gì?”
Cô ngập ngừng nói một câu rồi quét mắt nhìn những ánh mắt lườm nguýt của những cô gái kia, cô không khỏi thầm thở dài, cái tên này đúng là kẻ gây họa mà.
Còn cô thì sao? Cố Hạnh Nguyên bĩu môi, cô liếc nhìn bộ áo tắm liền thân trên người mình rồi oán giận nhìn Bắc Minh Thiện, dựa vào cái gì mà cô phải bọc lại như một cái bánh ú, còn anh thì lại có thể hở lưng hở ngực chứ?
Cô thẹn thùng đưa hai tay lên vòng qua chiếc eo nhỏ của mình.
Tuy so với những mỹ nữ Catalonia đó thì cô còn phải dè dặt rất nhiều, nhưng thân hình của cô so với phụ nữ châu Á thì tuyệt đối không thua kém.
Thậm chí còn có thể hình dung là có những đường cong rất uyển chuyển.
Nhưng mà cô ở trong thế giới của những cô bò sữa phương Tây, thân hình cô thì như vịt quay tương như thế này, cô còn có đường nào để đi nữa sao?
Bắc Minh Thiện nhếch môi tạo nên một đường cong hoàn mỹ, trước sau anh vẫn lạnh lùng như vậy.
Trên sống mũi cao thẳng của anh có một chiếc kính râm màu đen nên nhìn anh cực kỳ ngầu.
Trên vai trái thoải mái mang theo một bản vẽ điện tử siêu mỏng, tay phải cầm theo một túi lều vải và ghế nằm.
Anh tìm một chỗ ít người trên bờ biển rồi bắt đầu dựng lều.
Cố Hạnh Nguyên đi theo sau, cô đội một chiếc mũ che nắng, để lộ ra chùm tóc đuôi ngựa sau đầu, nhìn cứ thanh thuần như một sinh viên đại học.
Cô nhìn Bắc Minh Thiện mở ghế nằm ra rồi đặt vào dưới lều, sau đó thân hình cao lớn của anh nằm nghiêng xuống đó, còn cô thì cứ mở to hai mắt mà nhìn.
“Bắc Minh Thiện, hiếm có cơ hội đến biển Địa Trung Hải, không phải anh chỉ muốn phơi nắng chứ?”
Đôi mắt sau cặp kính râm của anh liếc nhìn cô một cái, lúc này giọng nói trầm thấp mới vang lên: “Cô có thể đi bơi, nhưng đừng bơi vào chỗ sâu quá.”
Sau đó anh liền cầm bản vẽ điện tử lên, lấy bút cảm ứng ra rồi nhàn nhã vẽ tranh.
Anh là một kiến trúc sư lỗi lạc, kỹ năng vẽ tranh của anh không hề thua kém họa sĩ.
Cố Hạnh Nguyên cau mày, cứ như cô đã quen với việc cái tên này có hai nhân cách, ban ngày là quân tử, nhưng đến đêm lại là một tên quỷ háo sắc.
Cô vội vàng nói một câu: “Anh đúng là không hiểu phong tình.”
Cô muốn ngụ ý rằng người đàn ông này khó tránh có hơi lạnh lùng quá mức rồi.
Ở trước mặt là bao nhiêu mỹ nữ Tây Ban Nha bốc lửa như vậy mà lại còn nhàn hạ thoải mái ngồi đây vẽ tranh?
Anh có phải là đàn ông không thế?
Emmm… nhưng mà anh đã chứng minh điều này với cô từ lâu rồi, còn không chỉ chứng minh mỗi một lần.
Dường như chỗ kín đáo đó của cô vẫn còn lưu lại sự đau đớn vì hình phạt của anh tối qua.
Cô bực mình phồng mang trợn má, sau đó vứt mũ và túi xuống, thích thú chạy nhanh xuống biển.
…
Thân hình của Cố Hạnh Nguyên vừa được ngâm vào biển thì làn nước mát mẻ nhưng không quá lạnh lướt qua người cô, wow, thoải mái quá.
Nếu như hai cục cưng cũng ở đây thì tốt rồi.
Dương Dương thích nhất là nghịch nước với cô, còn Trình Trình thì sao nhỉ?
Đột nhiên cô thấy mình hiểu Trình Trình ít quá, trong lòng cô thấy khó chịu.
Cô chợt chuyển ánh mắt, oán trách liếc nhìn người đàn ông ác ôn đang vẽ tranh ở trên bãi cát phía xa kia.
Anh bực mình hừ một tiếng rồi lại cúi xuống tiếp tục vẽ tranh.
Mái tóc vẫn còn ướt nhẹp rũ nước, khuôn mặt tuấn tú của anh lộ vẻ lạnh lùng trầm ngâm.
Cố Hạnh Nguyên ấm ức bĩu môi rồi cầm lấy khăn, lần này… cô thừa nhận cô đã lơ là rồi.
Cô cứ bơi như vậy rồi không biết sao lại bơi vào chỗ biển sâu, nếu như không phải anh xuất hiện kịp thời thì cô thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Cô chớp chớp đôi mắt đen láy của mình, đôi mắt như hồ nước sâu đó dường như sắp bị ngập: “Bắc Minh Thiện…”
Anh vẫn lạnh lùng không đáp lại cô.
“Thiện…” Cô e dè gọi khẽ một tiếng.
Anh vẫn không nhúc nhích.
“Thiện…”
Khuôn mặt cau có của anh rất khó coi.
“Cái đó, Thiện…” Cô nũng nịu phồng má rồi tiếp tục gọi anh.
Ai ngờ lại rước lấy hai cái liếc mắt sắc bén của anh.
“Emmm…” Thôi được, cô nuốt nước bọt, cố kìm lại cảm giác nổi da gà của mình, ngượng ngùng gọi một tiếng: “Anh Thiện…”
Anh vẫn vững vàng như kiềng ba chân, chỉ là mấy khớp tay có tiếng răng rắc vang lên.
Cô thở dài, Cố Hạnh Nguyên hoàn toàn thua trước người đàn ông háo sắc ngầm này rồi.
Cô bất lực liếc mắt, mặt mày xoắn xuýt rồi nũng nịu đầy yêu thương gọi một tiếng: “Anh ơi…”
Phụt…
Trong lòng Bắc Minh Thiện có tiếng máu phun ra.
Bỗng nhiên anh nhướng đôi mắt diều hâu lên, hung dữ trừng mắt với Cố Hạnh Nguyên, anh nghiến răng: “Cô gọi thêm một tiếng nữa thử xem!”
Oh yeah! Cuối cùng cũng có phản ứng rồi, Cố Hạnh Nguyên thầm reo hò.
Cô cười tít mắt nịnh nọt rồi lập tức nhào sang.
Cô ôm chặt lấy chân Bắc Minh Thiện, xoa xoa đám lông chân quyến rũ của anh, ơ, cảm giác cũng không tệ nhỉ, xem ra cái chân bị thương của anh đã sắp lành lại rồi.
Sau đó cô dẩu môi xin tha: “Không gọi nữa không gọi nữa, được chưa, anh đừng có giận tôi nữa, thật sự tôi không cố ý đâu mà, ai mà đem tính mạng bản thân ra đùa giỡn chứ, đúng không?”
Bắc Minh Thiện nhìn chằm chằm vào hành động vuốt ve lông chân của cô, ánh mắt tinh tế lướt qua một tia ảo não: “Bỏ cái tay ra.”
Cách vuốt ve của người phụ nữ này, xem anh là cún sao?
“He he.” Cô cười gượng rồi nhanh chóng bỏ tay xuống, cô ngồi xổm ở bên cạnh chiếc ghế nằm của anh: “Anh đừng giận nữa mà, cùng lắm, cùng lắm tôi cho anh phạt một lát là được rồi…”
“Phạt một lát?” Ánh mắt anh trở nên sâu lắng.
Cô không khỏi cảm thấy sống lưng mình cứ lành lạnh, nhưng chỉ có thể bất chấp mà gật đầu.
Sau đó cô ngoan ngoãn cầm khăn lên rồi bất gác cắn chặt môi, bộ dạng đáng thương đợi lệnh trừng phạt của anh…
“Không có tiền đồ!” Anh hừ lạnh lùng rồi cẩm bút vẽ điện tử lên, anh liếc cô một cái: “Ngồi xa ra chút, tôi vẽ cô.”
“Hả? Vẽ tôi?” Cô sửng sốt trợn trừng hai mắt, không ngờ hình phạt của anh lại dễ dàng như vậy, cô ngây ra mấy giây mới bừng tỉnh lại: “Ờ, ờ…tôi ngồi xa ra chút…”
Sau đó cô nàng Cố Hạnh Nguyên liền vui vẻ lùi ra sau bốn năm bước.
“Xa tí nữa.” Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của anh đầy bắt bẻ.
Cô hậm hực rồi cũng ngoan ngoãn làm theo.
“Cô tuổi thỏ sao? Đi mấy bước mà chỉ được một đoạn ngắn như vậy hả? Xa ra một chút nữa!” Anh cứ như một người chỉ huy, còn cô cứ như người bị sai khiến.
Cô lại dịch thêm mấy bước dài nữa, cô cách anh ngày càng xa rồi: “Được chưa?”
Cho đến khi anh không lên tiếng nữa rồi cầm bút vẽ lên vẽ vời rất sinh động thì cô mới thở dài nhẹ nhõm.
Một tiếng trôi qua.
Cố Hạnh Nguyên ngồi trên bãi cát mịn, cô buồn chán tạo một cái dáng, hận không thể dùng ngón tay vẽ vòng tròn lung tung trên cát để giết giời gian.
Lúc nãy cô cảm thấy nắng rất lớn, rất nhanh chóng đã hong khô nước ướt nhẹp trên người cô.
Thôi được, ai bảo anh là ân nhân cứu mạng cô, cô biết ơn anh.
Hai tiếng trôi qua.
Da của cô đã bị phơi đến đỏ cả lên.
Đôi chân cô ngồi trên cát đã tê và kẹt vào đống cát rồi.
Cái tên Bắc Minh Thiện đó vẫn vùi đầu vào vẽ.
Được rồi, ai bảo anh là ân nhân cứu mạng của cô, cô phải báo đáp anh.
Ba tiếng trôi qua.
Dường như cô nghe thấy tiếng làn da cô đang bị nướng cháy xèo xèo.
Cô bị phơi nắng đến mắc chứng khí hư rồi.
Cái tên Bắc Minh Thiện đó vẫn kiên trì không nghỉ mà vẽ vời.
Ổn thôi, ai bảo anh là ân nhân cứu mạng của cô, cô phải biết ơn và báo đáp anh…
Bốn tiếng trôi qua…
Cuối cùng, cô nàng Cố Hạnh Nguyên cũng không thể chịu được nữa.
“Phù…” một tiếng, đột nhiên cô ngã xuống đống cát. Hơn nữa đầu cô còn chúi xuống trước tiên.
Giống như khi có bão cát, như con đà điểu vùi đầu xuống đống cát, còn cái mông cong cong lại lộ ra bên ngoài.
Hu hu hu, bốn chữ tri ân đồ báo này phiền phức quá đi…
Cô cố gắng cựa quậy, cứ như tầng cát ở phía trong có thể mang tới cho cô một chút cảm giác mát mẻ.
Đột nhiên trên đầu cô vang lên một giọng nói đầy từ tính: “Cố Hạnh Nguyên, cô đang đào hố sao?”
Emmmm….
Đào cái gì? Cái tên này xem cô là chó sao?
Cô phơi nắng đến mức hoa mắt, cô ngẩng đầu lên, thân hình cao lớn của tên Bắc Minh Thiện đó liền đứng sừng sững trước mắt, cổ họng cô khô khốc, cô nói: “Nước…”
Hình như cô nghe thấy anh khẽ thở dài.
Đột nhiên người cô bị nhấc bổng lên, anh ôm cô vào lòng, anh bước mấy bước về đến dưới lều, đặt cô lên ghế nằm rồi lấy một chai nước từ trong balo, mở nắp ra và đưa đến bên miệng cô.
Ực ực~.
Cô đến gần chai nước rồi uống như sắp chết khát.
Một lúc lâu sau khi uống nước no rồi, cô mới từ từ lại sức.
Cô vỗ vỗ vào khuôn mặt bị cháy đến mức đỏ lên, oán giận nhìn Bắc Minh Thiện: “Anh vẽ lâu như vậy, rốt cuộc đã vẽ xong chưa?”
Thật ra trong lòng cô rất tò mò rằng anh sẽ vẽ cô thành như thế nào, cho dù không phải thần tiên thì có lẽ cũng là mỹ nhân chứ? Hihihi.
Nhưng anh lại nhướng mắt, khuôn mặt lạnh lùng rồi đưa bản vẽ điện tử cho cô: “Tự xem đi.”
Cô mừng rỡ nhận lấy rồi nhìn chằm chằm, ngón tay lướt từng trang trên màn hình.
Từng bản vẽ kiến trúc phác thảo đập vào mắt cô.
“Wow, mấy tiếng đồng hồ lúc nãy thôi mà anh vẽ được nhiều bản vậy sao?”
Ánh mắt của anh trầm lắng rồi trực tiếp uống chai nước mà cô đã uống lúc nãy.
“…Bắc Minh Thiện, nếu như anh là V.Q, vì sao không tự vẽ công trình Ánh đi, cứ phải dựa theo cách công khai đấu thầu để mấy công ty khác tiếp nhận?” Thật ra cô muốn nói nếu chính tay anh vẽ thì chắc chắn sẽ rất đáng tiền…