“Trời ạ, đúng là quá hoàn hảo!” Đạo diễn nhìn vào ống kính, không khỏi ngơ ra: “Tôi chưa từng thấy một người phụ nữ nào cảm nhận ống kính thần sầu như vậy, cô ấy đúng là sinh ra để dành cho ống kính mà…”
Đến cả người mẫu mới ban nãy, cũng ngơ ra rồi.
Nhan sắc có muôn ngàn kiểu, nhưng vẻ đẹp không nhiễm bụi trần, trong sáng, thanh tú giống như Cố Hạnh Ngân, thì rất hiếm thấy.
Nhưng có duy nhất một người mà ánh mắt hiện lên vẻ ghen ghét.
Không biết ai kêu lên một tiếng: “A, Sunny đến rồi!”
“Sunny? Sao cô ấy lại đến rồi?”
“Oa, cô ấy xinh đẹp thật đó…”
“Không hổ là ngôi sao lớn, khí thế đúng là khác hẳn!”
“Lại chẳng à, nghe nói bạn trai cô ấy là cậu hai Bắc Minh đó!”
“Cậu hai Bắc Minh? Bắc Minh Thiện nhà họ Bắc Minh sao? Trời ạ, nhà giàu có trong những nhà giàu có, Sunny hạnh phúc thật đó!”
“Không phải đã chia tay rồi sao?”
“Xì, mấy người hiểu gì chứ, chắc chắn chỉ là tạo hiệu ứng mà thôi. Sunny nhà người ta không biết vui mừng như nào kìa, chẳng thấy dáng vẻ thất tình đâu cả…”
…
Vì vậy, đám người mẫu mới giống như chưa từng trải sự đời kia, xem Tô Ánh Uyển giống như thần mà tôn thờ, bàn tán sôi nổi…
Nước biển rất nông, Cố Hạnh Ngân đứng dậy khỏi mặt nước, lúc này mới chú ý đến, Tô Ánh Uyển được quấn trong một chiếc khăn tắm màu tím, đôi chân trần đứng trên nền cát. Cô không ngờ sẽ gặp Tô Ánh Uyển trong một trường hợp như vậy, nghĩ đến mười năm cô ta và Bắc Minh Thiện trải qua cùng nhau, trái tim đột nhiên thắt chặt lại…
Lúc này đạo diễn mới tỉnh táo lại, quay mắt sang nhìn, lập tức nở nụ cười: “Chà, người đẹp Tô, cuối cùng cô cũng đến rồi!”
“Ha, đạo diễn Tôn, nếu như biểu hiện của cô Cố đã hút mắt như vậy, vậy thì quảng cáo này cứ để cô ấy quay tiếp đi.” Tô Ánh Uyển nhẹ nhàng đáp lại, nếu không nghe kĩ, rất khó để nhận ra trong lời nói có ẩn chứa sự ghen tị.
“Không không không, ông chủ đã có dặn dò rồi, nhà sản xuất cũng chỉ định cô là người quay, chúng tôi không phải đang chuẩn bị cho cô hay sao…”
Nghe xong lời của đạo diễn, mọi người có chút bối rối, sao nữ chính của quảng cáo này không được thay bằng Cố Hạnh Ngân, hóa ra ban đầu là do Sunny quay sao?
Lưu Thắng Thiên đứng bên cạnh cũng rất bất ngờ, vội vàng chạy đến bên cạnh Tô Ánh Uyển, nhỏ giọng nói: “Sunny, sao cô lại đến đây? Không phải cô nói là muốn tránh sóng gió sao, quảng cáo này cô không quay nữa, để Hạnh Nguyên quay mà?”
Tô Ánh Uyển nở một nụ cười duyên dáng và rạng rỡ: “Thắng Thiên, thân là một người quản lí, sao anh lại hồ đồ như vậy? Nhà sản xuất chỉ định tôi là người quay, công ty cũng đã kí hợp đồng rồi, cho dù tôi muốn để cô Cố quay nhưng lỡ như người ta kiện cáo, thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm chứ?”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng của Tô Ánh Uyển đã khiến Lưu Thắng Thiên không biết phải nói gì.
“Sunny, hợp đồng được kí từ lúc nào vậy? Sao tôi không biết?” Một lúc sau Lưu Thắng Thiên mới có thể lên tiếng chất vấn, anh ta cảm giác như mình đang bị lừa vậy.
Tô Ánh Uyển vẫn nở nụ cười dịu dàng ấm áp, lộ ra vẻ bất lực: “Thắng Thiên, lần trước anh làm loạn tạo ra tin xấu liên lụy đến tôi, ông chủ đành phải cho anh tạm thời dừng tất cả công việc, vì vậy anh không biết cũng không có gì là kì lạ cả. Đây là ý của ông chủ, tôi cũng không có cách nào khác…”
Sắc mặt Lưu Thắng Thiên trắng bệch.
Tô Ánh Uyển nói xong, nhìn sang phía Cố Hạnh Ngân.
***
Tô Ánh Uyển thoải mái nở một nụ cười với Cố Hạnh Ngân.
Nụ cười của Tô Ánh Uyển rất đẹp, nhìn có vẻ thân thiện, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cao ngạo và lạnh nhạt.
Cố Hạnh Ngân lịch sự cong khóe môi đáp lại, chuẩn bị đi lên bờ.
Tô Ánh Uyển lại nói với đạo diễn: “Đạo diễn Tôn, anh có nên giải thích với cô Cố một chút không?”
Đạo diễn nhìn Tô Ánh Uyển, ánh mắt như muốn nói rằng anh ta biết mình phải làm gì.
Sau đó, anh ta quay sang hét lên với Cố Hạnh Ngân: “Người mới đến họ Cố dưới nước kia, cô đứng yên đó! Ban nãy chúng tôi chỉ là thử máy quay mà thôi, tiếp theo đây, cô chỉ cần phối hợp với Sunny quay là được.”
Cố Hạnh Ngân ngơ ra, cô lập tức quay sang nhìn Lưu Thắng Thiên, nhưng anh ta lại trốn tránh, dường như không dám đối diện với cô.
Tất cả mọi người ở trường quay, e là trừ đạo diễn mới biết hôm nay Tô Ánh Uyển sẽ đến đây, đều đang ngơ ra.
Lúc này, Tô Ánh Uyển dang tay ra, bỏ chiếc khăn tắm màu tím trên người mình xuống, dưới ánh mắt của mọi người, lộ ra một thân hình mảnh khảnh chỉ mặc bikini…
Đôi chân dài trắng nõn bước từng bước ra bãi biển, tiến gần Cố Hạnh Ngân.
Từ đầu đến cuối Tô Ánh Uyển vẫn giữ nụ cười mỉm, hai tay đặt hai bên người, nắm chặt lại, khi cô ta đứng trước mặt Cố Hạnh Ngân, dùng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe rõ nói:
“Cố Hạnh Ngân, cô đúng là có bản lĩnh thật đấy, lợi dụng chiêu xem mắt với người đàn ông khác vì muốn ép Thiện phải ghen sao… Có điều, lợi hại nhất vẫn là cô chọn xem mắt với người quản lý của tôi! Sao nào, dùng cách đó để tuyên chiến với tôi sao?”
Lúc Tô Ánh Uyển nói chuyện, trong mắt người khác cô ta vẫn rất dịu dàng, tự tin và cao quý.
Trái tim Cố Hạnh Ngân trầm xuống, cô đột nhiên ý thức được điều gì đó, cô cảm thấy buổi quay quảng cáo ngày hôm nay vốn không đơn giản như những gì Lưu Thắng Thiên nói.
Thấy Tô Ánh Uyển vẫn nở nụ cười, lời nói lại toàn là sự trào phúng không chút hàm hồ, cô hít sâu một hơi, phản bác lại: “Cô Tô nghĩ nhiều quá rồi. Trước khi quen biết với Lưu Thắng Thiên, tôi vốn không biết anh ấy là người quản lí của cô. Hơn nữa, cô Tô cho rằng, tôi nhất thiết phải tuyên chiến với bạn gái cũ của Bắc Minh Thiện sao?”
Cố Hạnh Ngân cố ý nhấn mạnh chữ “cũ”, cũng đáp lại Tô Ánh Uyển bằng một nụ cười tưởng chừng như vô hại.
Sắc mặt Tô Ánh Uyển cứng ngắc lại: “Cố Hạnh Ngân, cô đừng ngây thơ nữa, Thiện chỉ muốn lợi dụng cô để chọc tức tôi mà thôi, dù sao chúng tôi đã bên nhau mười năm rồi, tất cả các phương diện đều vô cùng ăn ý với nhau, cô cho rằng cô dùng mấy cách vụng về như vậy, thì có thể có được Thiện sao? Đúng là nực cười!”
Cố Hạnh Ngân hơi híp mắt lại, vuốt mái tóc đang nhỏ giọt, thấp giọng cười: “Tôi thấy cô Tô mới nực cười đó? Đột nhiên chạy đến đây, chỉ muốn cảnh cáo tôi những lời như vậy thôi sao? Hay là, quảng cáo hôm nay vốn chỉ là cái cớ thôi, tôi nghĩ tôi cũng chẳng cần thiết phải quay tiếp đâu…”
Nói xong, cô cấm bước, giẫm xuống mặt nước bước qua Tô Ánh Uyển.
Tô Ánh Uyển miễn cưỡng nở một nụ cười cứng ngắc, nhìn lướt qua cơ thể hoàn hảo của Cố Hạnh Ngân, còn nóng bỏng hơn cả cô ta!
Ánh mắt hiện lên vẻ ghen ghét, nhưng dù sao cũng là ngôi sao, trước mặt mọi người cô ta vẫn phải duy trì thái độ nên có của mình, cô ta khẽ nở nụ cười, kéo cánh tay Cố Hạnh Ngân lại: “Đợi đã! Cố Hạnh Ngân, cô biết tại sao Thiện lại tặng cô sợi dây chuyền cao cấp đó không?”
Cơ thể Cố Hạnh Ngân cứng đờ lại, cô dừng bước, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, Tô Ánh Uyển sao lại biết chuyện này?
Tô Ánh Uyển vừa nói, bàn tay đang nắm tay cô vừa siết chặt và tiến sát lại lưng của Cố Hạnh Ngân…
***
“Bởi vì…” Tô Ánh Uyển nhìn phóng viên đang núp sau tảng đá của bãi biển, ghé sát lại Cố Hạnh Ngân: “Sợi dây chuyền đó tôi cũng có một cái, đó là quả kỉ niệm mà Thiện tặng cho mỗi người bạn gái đương nhiệm của anh ấy.”
Tô Ánh Uyển vừa nói xong, đột nhiên đưa tay ra…
Mạnh mẽ kéo dây áo sau lưng của Cố Hạnh Ngân.
Tiếng dây áo bị xé vang lên.
Cố Hạnh Ngân vẫn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy lạnh lẽo phía sau lưng, mảnh áo bikini của cô ngay lập tức rơi xuống vì lực hút của trái đất.
Cô hít một ngụm không khí lạnh, lập tức đưa tay lên che cơ thể mình lại.
Ngay lúc này, tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên, đèn flash không ngừng chiếu sáng.
Phía sau tảng đá trên bãi biển đột nhiên lộ ra vài phóng viên, hướng máy ảnh về phía Cố Hạnh Ngân và Tô Ánh Uyển điên cuồng chụp lại…
Những người trên bờ đã bắt đầu cảm thấy bất an.
“Oa, xảy ra chuyện gì vậy? Đám chó săn đó ở đâu ra thế?”
“Đám chó săn đó đúng là xuất hiện mọi nơi mà…”
“Không nhìn nhầm chứ, nội y của người phụ nữ họ Cố kia có phải rơi rồi hay không?”
“Xì, cô ta tưởng rằng cởi đồ như vậy có thể nổi tiếng ngay sao? Đám chó săn này e là cô ta đã gọi đến từ sớm rồi!”
“Muốn lợi dụng Sunny để nổi tiếng sao? Gan cũng lớn quá rồi đó…”
…
Lúc này, áo ngực của Cố Hạnh Ngân đã bị rơi và trôi nổi trên mặt nước.
Cô lúng túng ôm ngực mình, quay người lại, lưng đối diện với đám phóng viên kia, cô không biết rằng tấm lưng trần trắng nõn, nuột nà của mình vô cùng quyến rũ dưới ống kính.
Cô trừng mắt nhìn Tô Ánh Uyển.
“Cô cố ý!”
Tô Ánh Uyển mỉm cười với những chiếc máy ảnh ngoài kia, thấp giọng đáp: “Cố ý thì sao chứ? Có điều hơi đáng tiếc một chút, không ngờ cô lại phản ứng nhanh như vậy.”
Cô ta không ngờ khoảnh khắc kéo áo Cố Hạnh Ngân xuống, ngap lập tức Cố Hạnh Ngân đã phản ứng lại kịp, đám phóng viên không thể chụp lại những tấm lộ ngực của cô! Có điều, một tấm lưng thôi cũng đủ để khiến Cố Hạnh Ngân mãi mãi không thể bước chân vào nhà họ Bắc Minh được.
“Tô Ánh Uyển, rốt cuộc cô muốn làm gì?!” Cố Hạnh Ngân vòng tay che ngực, tức giận hỏi.
“Làm gì sao?” Tô Ánh Uyển nở nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén: “Một lát nữa đám phóng viên đó sẽ lập tức đăng bài. Tôi muốn tất cả mọi người đều biết được, Cố Hạnh Ngân cô, cũng chỉ là người khỏa thân thay cho tôi mà thôi!”
Trước giờ nhà họ Bắc Minh chọn con dâu đều rất xem trọng sự trong sạch của nhà gái, thậm chí đến việc lộ diện cũng là cấm kị.
Tô Ánh Uyển tin rằng, chỉ cần khiến danh tiếng của Cố Hạnh Ngân trở nên ô uế và ai ai cũng đều biết điều đó thì cả đời này, ông cụ Bắc Minh cũng sẽ không để Cố Hạnh Ngân gả vào nhà họ!
Đối với một người ít được biết đến như Cố Hạnh Ngân, phải dùng cách nào thì mới có thể khiến cô bị phá hủy hết danh tiếng trong một đêm chứ? Mãi cho đến khi chuyện người quản lí Lưu Thắng Thiên của cô ta bất ngờ bị đưa lên báo, Tô Ánh Uyển mới nghĩ ra kế này.
Ngay lập tức, tiếng chụp ảnh của đám phóng viên vang lên càng dữ dội hơn.
Ánh mắt Cố Hạnh Ngân lạnh đi, cô đột nhiên nhấc chân đá mạnh vào chân của Tô Ánh Uyển.
“A!” Tô Ánh Uyển không thể ngờ được Cố Hạnh Ngân sẽ ra tay trước mặt mọi người như vậy, chân cô ta đột nhiên đau nhói, loạng choạng rồi ngã xuống dưới nước và bị sặc vài ngụm nước mặn…
Cô ta không thể tin nổi trừng mắt nhìn chằm chằm Cố hạnh Nguyên, nghiến răng thật chặt, rồi cố gắng nhẫn nhịn, cô ta không thể mất đi dáng vẻ của mình trước mặt máy quay được, cô ta thấp giọng gằn một tiếng: “Cố Hạnh Ngân, cô dám đá tôi!”
“Đá cô thì sao chứ?” Cố Hạnh Ngân cũng nhanh chóng hạ eo xuống, vùi mình vào trong nước, vớt mảnh áo của mình lên.
Quay lưng với máy ảnh, cô nhanh chóng mặc áo rồi buộc nó lại.
Cố Hạnh Ngân nằm mơ cũng không thể ngờ đến, Tô Ánh Uyển nhìn có vẻ dịu dàng phóng khoáng, nhưng bên trong lại ác độc đến như vậy!
“Đây là màn kịch nực cười của cô hay sao? Tô Ánh Uyển, tôi đã đánh giá cô cao quá rồi!”
Cố Hạnh Ngân nghiếng răng nói, ánh mắt lạnh lùng, cô đột ngột lặn xuống dưới nước, kéo chân Tô Ánh Uyển ra.
Tô Ánh Uyển theo phản xạ kêu lên một tiếng: “A, cô muốn làm gì! Thả tôi ra… ưm…”
Sau đó, cơ thể của Tô Ánh Uyển bị Cố Hạnh Ngân kéo xuống dưới biển.
Sau vài cơn chấn động, mặt biển khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hai người đẹp ban nãy còn ở trên mặt biển, phút chốc đã không thấy bóng dáng đâu.
Những người trên bờ ngơ ra, chuyện này xảy ra quá đột ngột!
Mọi người nhất thời quên phản ứng, nín thở chờ đợi những điều sắp xảy ra…
Đám phóng viên điều chỉnh máy ảnh, điên cuồng chụp về phía biển, nhưng làm thế nào cũng không thể chụp được cảnh tượng dưới nước…
Dưới mặt nước.
Hai cơ thể đẹp tuyệt vời đang lơ lửng trong lòng nước, chiến tranh chỉ mới bắt đầu!