Mục lục
Nhiệm vụ sinh đẻ – full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiệm Vụ Sinh Đẻ CHƯƠNG 158: CHƯƠNG TRÌNH CẮM TRẠI DÃ NGOẠI

Nói xong, Sở Dung Triết liền nhớ lại chuyện trước kia của mình rồi sinh ra buồn bã…

Bắc Minh Thiện nhếch môi, cười nhạo: “Sao vậy lại nhớ tới chuyện cũ đau lòng sao? Vừa rồi chẳng phải còn làm ra vẻ giáo sự tình ái sao?”

“Ôi trời, ba cái chuyện tình yêu đúng là phức tạp mà. Nhưng có phức tạp đến mấy cũng không bằng phụ nữ. Cậu hai Bắc Minh, nói thật nhé, cậu phải cưới Nguyên về, cậu thì có vợ, còn con cậu có mẹ, chẳng phải mọi chuyện đều được giải quyết sao? Việc gì phải phiền não nữa?”

“Cưới cô ấy?” Ánh mắt Bắc Minh Thiện lóe lên một tia thâm thúy: “Cậu còn không biết tôi sẽ không cưới người tôi không yêu sao?”

“Hả? Cậu không yêu Nguyên sao?”

“Ai nói tôi yêu ? Yêu cô ta và muốn làm chuyện đó với cô ta là hai chuyện khác nhau!”

“Ak… Hiểu rồi…”

“Hiểu cái gì?”

“Yêu cùng giữ lấy là hai chuyện khác nhau!”

“…” Người nào đó lại bực bội!

Quỷ quái! Lời này trong vòng một ngày lại nghe đến hai lần!

Đêm hôm đó, Bắc Minh Thiện lại uống say khướt trở về nhà. Vừa nằm xuống đã ngủ say, ai còn rảnh mà nghĩ cái gì là yêu, rồi, sự khác biệt giữa yêu và chiếm hữu?

Vụ kiện khiến dư luận xôn xao hết sức, tòa án cũng bắt đầu lên lịch xét xử.

Bắc Minh Thiện vẫn giữ bí mật còn Cố Hạnh Nguyên thì vẫn giữ im lặng, những tin tức trên các bài báo lá cải tựa hồ đều là do các công ty truyền thông tự biên tự diễn, nhưng mọi người vẫn cứ bàn tán say sưa về vụ kiện gây xôn xao này…

Thế cho nên quan cả nguyên đơn và bị đơn của vụ kiện dưới sự thổi phòng của các cơ quan truyền thông đã bị trở thành mối quan hệ thù địch, khắc nhau như nước với lửa.

Vụ án sắp mở phiên toà .

Cả hai bên đều nôn nóng đưa ra chứng cứ có lợi cho mình nhất nhưng giờ phút này không thể nghi ngờ khi nói Bắc Minh Thiện, người đang giữ hai đứa con chiếm được lợi thế hơn.

Làm thế nào để cung cấp bằng chứng có lợi cho mình đây?

Vì thế, vào một ngày thu, nắng đẹp trời, lần đầu tiên trong đời Bắc Minh Thiện đưa hai con đi tham gia học động cắm trại dã ngoại!

Đây không phải là vấn đề, vấn đề là, đối với hoạt động cắm trại này, anh chàng Bắc Minh Thiện của chúng ta, cậu hai Bắc Minh Thiện lại mời một đội quay phim và một luật sư đại diện đi theo xe.

Lý do là vì việc đưa con tham gia những hoạt động ấm cúng chứng minh rằng anh không chỉ có thể cung cấp cho con những điều kiện vật chất tốt nhất mà còn quan tâm đến con, đây sẽ là bằng chứng hùng hồn nhất khi đưa ra tòa trong thời gian tới.

Theo lời của Trình Trình thì đây là một buổi biểu diễn hoàn hảo, trớ trêu thay, cả nhà lại chạy đến một nơi hoang vu hẻo lánh để diễn trò.

Theo lời của Dương Dương thì

đây là một chuyến hành trình kì diệu và huyền ảo, nhưng điều khiến cậu vui là vì cậu đã bí mật gọi điện cho mẹ mình trước khi đi.

Cố Hạnh Nguyên lúc này tức giận rống lên: “Ba của con bị chập mạch sao! Đưa hai đứa con ra ngoài chơi mà còn mang theo đoàn làm phim? Anh ta nghĩ anh ta là nam chính của một bộ phim sao!!”

Vì thế, trong tiếng gào thét của Cố Hạnh Nguyên qua điện thoại, Hình Uy với tư cách là tài xế, đã chở ba cha con Bắc Minh Thiện trên một chiếc xe địa hình cực chất, và khởi hành.

Khoa trương chính là đằng sau chiếc xe của họ, còn có hai chiếc xe tháp tùng của đoàn quay phim đi theo…

Trên đường chỉ có một mình Dương Dương, líu ríu hưng phấn mà lải nhải, Bắc Minh Thiện cùng Trình Trình cơ hồ không nói một lời

Sự im lặng đến mệt rã rời này.

Trình Trình mệt rã rời vì sự xóc nảy của chiếc xe, xe giồng liên tục khiến trẻ con rất sẽ buồn ngủ.

Còn sự mệt mỏi của Bắc Minh Thiện xuất phát từ việc không có hứng thú với cuộc hành trình tẻ nhạt này.

Đối với cậu hai Bắc Minh mà nói, đưa phụ nữ đi dã chiến hứng thú hơn đưa hai đứa nhỏ đi cắm trại dã ngoại.

Hình Uy vẫn như cũ mặt không chút biến sắc, giống như anh tự xem mình là không khí, yên lặng lái xe.

Một xe bốn người, ba người đều trở thành không khí khiến cho Dương Dương có tăng động thế nào cũng không chịu nổi.

Vô luận Dương Dương lay động Trình Trình bắt Trình Trình phải đáp lời mình như thế nào đi nữa thì mắc của cậu bé cũng không mở lên nổi nên Dương Dương đành phải buông tha.

Đối với người cha đáng ghét, Dương Dương vẫn còn giận nên cậu chẳng màng để ý đến anh.

Vì vậy Dương Dương đành bám lấy Hình Uy đang im lặng suốt dọc đường.

“Hey, chú Hình Uy, chúng ta đang đi tới đâ rồi? Khi nào mới tới ngọn núi thối hoắc đó?” Đây đã là lần thứ sau Dương Dương hỏi Hình Uy rồi.

“Cậu chủ Dương Dương, là Phù Lan sơn. Đại khái còn nửa tiếng chạy xe nữa.” Này cũng là lần thứ sáu Hình Uy sửa đúng.

“Ai yo, cháu biết rồi mà nhưng khi nào mới đến?”

“Còn cần nửa giờ chạy xe nữa mới đến!” Hình Uy không nề này phiền trả lời.

“Ai yo, cháu biết rồi mà, cháu muốn hỏi là tại sao còn nửa tiếng nữa mới đến?”

“… Bởi vì còn nửa tiếng nữa mới đến…” Hình Uy bắt đầu đổ mồ hôi đầy trán.

“Aiyo cháu biết rồi mà…”

“Câm miệng! Bắc Minh Tư Dương!” Bắc Minh Thiện thình lình quát một câu, dọa Dương Dương sợ đến mức run rẩy, vội vã im bặt.

Nhưng không phải cậu sợ người cha đáng ghét đó mà là bị giật mình vì tiếng quát như ma quỷ thôi!

Bắc Minh Thiện nhắm đôi mắt buồn ngủ lại, xoa xoa huyệt thái dương đang nhức nhối, chết tiệt, đích vẫn chưa tới, sinh hoạt cha con còn chưa bắt đầu, đoàn phim còn chưa bấm máy, mà anh đã muốn dừng xe quay về rồi!

Nhất là, dọc đường đi nghe thấy đứa con thứ hai mà anh vừa mới thừa nhận liên tục hỏi những câu ngu ngơ, khiến cho tính cách ẩn nhẫn bấy lâu của cậu hai Bắc Minh lại sắp phát tác…

“Bắc Minh Tư Dương, lần sau còn để ba nghe được cái kiểu hỏi nheo nhéo như con gái thì ba sẽ lột lưỡi con!”

Dương Dương không phục hừ mũi tức giận: “Khinh thường tôi không hiểu tiếng Trung à? “mà” không phải là cách nói của con gái mà là cách nói đáng yêu!”

“Đáng yêu? Con đường đường là đàn ông con trai, đáng yêu để làm gì? Con gái mới cần dễ thương!”

“Tôi không phải là đàn ông con trai, tôi chỉ là một đứa bé mà thôi!”

“Sớm muộn gì con cũng sẽ trưởng thành thành đàn ông con trai!”

“Chuyện đó còn lâu mới tới nhé!”

“Cho nên hiện tại phải sửa lại thói quen hư hỏng đó của con, miễn cho thật lâu sau này ba vô duyên vô cớ phát hiện ra mình có thê một đứa con gái!”

“Thật nhiều năm sau ông vô duyên vô cớ phát hiện mình có thêm một đứa con gái chỉ có thể chứng minh rằng ông đi gieo giống khắp nơi, chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi chứ?”

“Con…” Ba Thiện tức muốn hôc máu.

Hình Uy trộm liếc nhìn cậu chủ đang ngồi ghế cạnh ghế tài xế rồi lại liếc qua kính chiếu hậu, quan sát cậu chủ nhỏ Dương Dương đang ngồi ở ghế sau, suy nghĩ sau một lúc lâu, Hình Uy quyết định cứu hoả: “Ầy, cậu chủ nhỏ Dương Dương, ý của cậu chủ là khi cậu chủ nhỏ còn nhỏ mà nữ tính quá thì khi trưởng thành sẽ dễ bị lệch giới tính, lỡ như trở thành giả gái, gay gì gì đó thì nghiêm trọng lắm!”

Dương Dương tức giận bạnh hàm, trừng mắt, tự gãi đầu phan tích: “Giả gái cũng từng làm rồi! Về phần gay thì chú ba nói muốn chuyển giới phải cắt bỏ chim. Chim thì sao cháu nỡ chứ, chú ba nói có chim thì mới có thể tán gái, cháu muốn tán gái, cháu không muốn làm người chuyển giới…”

“Đợi đã!” Bắc Minh Thiện lạnh mặt, hơi nheo mắt lại hỏi: “Con giả gái khi nào? Còn nữa, từ khi nào con lại thân thiết với Bắc Minh Đông như vậy?”

Trình Trình bị một tiếng giả gái của Dương Dương làm cho bừng tỉnh.

Vừa nghe thấy cha hỏi chuyện giả gái, Trình Trình liền rùng mình, nhớ tới cô gái mặt đen hôm đó, tới tận bay giờ cậu vẫn còn nôn nao trong bụng.

Ai ngờ, Dương Dương còn rất đắc ý nói: “Hừ! Tôi giả gái đến cả ông còn không nhận ra nữ là, chính là hôm đó… Ha ha ha…”

Trình Trình vội vã bịt miệng Dương Dương lại, thay Dương Dương trả lời: “Ba ba, Dương Dương chỉ là ham chơi một chút thôi, về sau con sẽ chú ý nhắc nhở nó. Chú ba cũng chỉ có một lần nhận nhầm Dương Dương là con thôi còn những chuyện khác thì không có gì.”

Bắc Minh Thiện nhíu mày, nghe Trình Trình nói như vậy, liền bỏ qua. Nhưng nhắc nhở Dương Dương một câu bằng những lời lẽ chính đáng: “Bắc Minh Tư Dương, cấm dùng những từ “mà” của con gái! Đừng để cho ba nghe thấy nữa!”

Trình Trình bịt miệng Dương Dương không buông tay, vội vàng gật đầu: “Ba ba, con nghĩ Dương Dương đã biết rồi.”

Dương Dương không phục, lẩm bẩm: “Uhm…Uhm…

Trận phong ba này đã được Trình Trình dàn xếp ổn thỏa.

Sau nửa giờ chạy xe, cuối cùng họ cũng đến được thắng cảnh núi Phù Lan, nơi cắm trại dã ngoại nổi tiếng của thành phố A.

“Ôi cha, rốt cuộc cũng tới rồi…” Dương Dương vừa xuống xe liền cất đôi chân nhỏ của mình chạy trên đồi cỏ, hưng phấn như gà chọi.

Bắc Minh Thiện cũng xuống theo, tiếng “ôi cha” của Dương Dương lại khiến anh mặt nặng mày nhẹ.

Cấm thằng nhóc này nói “mà” thì nó lại chơi từ “ôi cha” ẻo lả hơn!

Hình Uy mở cốp xe lấy từng thiết bị cắm trại dã ngoại ra, hỏi Bắc Minh Thiện: “Cậu chủ, cho hỏi lều được cắm ở đâu?”

Bắc Minh Thiện nhìn lướt qua rừng cây tươi tốt, núi non trập trùng, như vươn tay ra liền có thể chạm tới trời xanh, đỉnh núi như được gột rửa giữa những đám mây, một cảnh tượng thư thái và hạnh phúc.

Anh giơ tay lên chỉ chỉ khoảng đất bằng phẳng đối diện núi: “Đến đó đi.”

Hình Uy gật gật đầu, dọn lều qua đó.

Sau đó, đoàn quay phim dưới sự sắp xếp của Bắc Minh Thiện, dựng một cái lều ở sườn núi, rốt cuộc Bắc Minh Thiện vẫn chưa quen với việc máy quay ở quá gần anh.

Sau khi nhìn thấy cảnh đẹp này, Trình Trình vội vàng trở lại xe, lấy bảng vẽ ra, đi theo Hình Uy chạy đến đối diện sườn núi…

Một giờ sau.

Hình Uy đã dựng xong lều trại.

Một cái là của cậu chủ, một cái là của cậu chủ nhỏ Trình Trình cùng Dương Dương, còn có một cái là cho chính Hình Uy.

Trước cửa lều, Hình Uy còn cẩn thận trải một tấm đệm lớn.

Trên tấm đệm có rất nhiều đồ ăn.

Trình Trình im lặng ngồi ở một góc đệm, đắm chìm trong thế giới hội họa của mình.

Bắc Minh Thiện khó mà thả lỏng. Tư thế, từng tế bào yêu sạch sẽ bên trong anh ta không ngừng ngọ nguậy, toàn thân mặc vest, thẳng thớm, tao nhã, ngạo mạn ngồi trên miếng đệm như ngồi trên kim châm.

Dương Dương liếc mặt khinh bỉ người cha đáng ghét, nói nhỏ: “Làm gì có ai đi cắm trại dã ngoại mà còn ăn mặt nai nịt chứ?”

Bộ quần áo được thiết kế riêng cho vừa người đã trở thành bộ đồ bó sá trong mắt Dương Dương!

Bắc Minh Thiện giật giật khóe môi, trừng mắt nhìn Dương Dương: “Con biết cái gì! Cắm trại dã ngoại chứ có phải làm người hoang dã đâu!”

Xem xem người phụ nữ Cố Hạnh Nguyên này đã dạy con anh thành cái thứ gì thế này?

Ngoài thô lỗ, thấp kém, tham ăn, ngu ngơ, táo bạo ở ra thì còn vô cùng không có phẩm chất! Không có gu!

Dương Dương mím miệng, lập tức không để ý tới Bắc Minh Thiện đáng ghét nữa, thay vào đó hai mắt sáng lên, chìm đắm trong đống đồ ăn…

À, hạnh phúc nhất là được cùng gia đình, nằm giữa đống đồ ăn và nhìn lên trời xanh, hít thở bầu không khí trong lành của thiên nhiên …

Khả Dương Dương vẫn không cảm thấy trọn vẹn vì mẹ và em trai hoặc em gái trong bụng mẹ không đến…

Nghĩ đến đây, khóe miệng vừa mỉm cười của Dương Dương liền cứng lại rồi vì thế mà quyết định hóa bi phẫn thành sức ăn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK