CHƯƠNG 2: MANG THAI ĐÔI
Từ sau lần trước làm chuyện đó với người thuê xong, Cố Hạnh Nguyên không còn tới biệt thự của anh ta nữa.
Trợ lý nói nếu lần này còn không mang thai thì lần sau sẽ sắp xếp lại.
Nên Cố Hạnh Nguyên cứ yên lặng chờ đợi.
Vào những ngày cuối tuần, trong khuôn viên trường, gió vẫn hiu hiu thổi qua mặt hồ như thường lệ.
Còn học sinh thì tụm năm tụm ba, vui chơi, cười đùa ven hồ.
Riêng Cố Hạnh Nguyên ngồi một mình ở phía xa xa, quan sát những gương mặt trẻ trung rạng ngời dưới ánh mặt trời của họ, trong lòng bỗng dưng dâng lên một niềm chua xót.
Cô càng thêm hy vọng mình có thể giống như trước kia, cho dù cuộc sống có khó khăn đi nữa thì chí ít cô vẫn có quyền được hạnh phúc.
“Cố Hạnh Nguyên!”
Có tiếng người gọi.
Cô ngoái đầu nhìn lại, hai mắt đã hơi ươn ướt.
Diệp Long, một anh chàng được đánh giá là đẹp trai nhất nhì trường.
Anh vừa ưu tú lại vừa đẹp trai nên dường như đã trở thành người tình trong mộng của toàn bộ cô gái trong trường.
“Tại sao lại trốn tránh anh?” Diệp Long cao ráo, anh tuấn đứng yên trước mặt cô.
Sự hoảng loạn xuất hiện trong ánh mắt của Cố Hạnh Nguyên: “Không có.”
“Anh nghe nói gần đây nhà em xảy ra chuyện? Có cần anh giúp đỡ gì không?”
Diệp Long ngồi xuống cạnh cô, chẳng mấy chốc bọn họ đã thu hút sự chú ý của những người khác.
“Không cần đâu, cảm ơn anh.” Cố Hạnh Nguyên hơi bối rối.
“Cố Hạnh Nguyên, gần đây em sao vậy? đối với anh lạnh nhạt lắm.”
Diệp Long có hơi kích động, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Ngón tay Cố Hạnh Nguyên khẽ run: “Diệp Long, anh đừng như vậy…”
“Cố Hạnh Nguyên, anh nghe nói, lúc trước có một chiếc xe sang đến tận cổng trường để đón em, có thật không?”
Thì ra chuyện hôm đó trợ lý phái xe đến đón cô đã bị đồn khắp trường rồi.
Đối mặt với sự chất vấn của Diệp Long, cô mỉm cười chua xót: “Anh muốn hỏi chuyện gì?”
“Anh vốn dĩ không tin vào những lời đồn thổi đó nhưng thái độ của em gần đây khiến anh không thể không hoài nghi…” Diệp Long muốn nói lại thôi.
“Diệp Long!” Cố Hạnh Nguyên hít sâu một hơi, đứng dậy: “Sắp thi cuối kỳ rồi, em đi ôn bài đây.”
Nói xong, cô liền xoay người định rời đi.
“Cố Hạnh Nguyên! Em đang trốn tránh sao?” Diệp Long vội vàng kéo tay cô lại: “Em thật sự được người ta bao nuôi như lời đồn sao?”
“…” Trái tim cô run lên.
Nó đau như bị người ta đâm một mũi dao thật mạnh vậy, cơn đau ấy đã lan khắp toàn thân cô.
“Vì sao im lặng?” Diệp Long nắm chặt tay cô: “Cố Hạnh Nguyên, lẽ nào là anh tự mình đa tình sao? Lẽ nào tình nghĩa bao nhiêu năm nay của chúng ta không nghĩa lý gì với em sao?”
“…” Cố Hạnh Nguyên ngước nhìn gương mặt trẻ trung, rạng ngời như ánh mặt trời của Diệp Long.
Cô nhìn như thể muốn in sâu vào đáy lòng mình từng đường nét trên khuôn mặt ấy.
Diệp Long, người đã từng trải qua những năm tháng thanh xuân cùng cô, từng là niềm tin sâu sắc nhất và cũng là khát khao mà con tim cô hướng tới.
Với cô mà nói, anh chính là ánh mặt trời mà cho dù có bị thiêu đốt thành tàn tro cô cũng muốn được ở bên.
Nhưng giờ đây, một người nhơ nhuốc như cô liệu còn có tư cách theo đuổi ánh mặt trời này nữa không?
“Em nói đi chứ! Cố Hạnh Nguyên, hãy nói cho anh biết những lời đồn ấy có thật không…”
Cố Hạnh Nguyên nín nhịn một hồi lâu mới mỉm cười với Diệp Long.
Cô nói: “Diệp Long, xin lỗi anh, hãy quên em đi.”
Liệu có ai biết được rằng, để cự tuyệt tình yêu của đời mình cần phải dùng bao nhiêu nỗ lực không?
Cô cố sức đẩy anh ra rồi khó nhọc quay đi.
Nhân lúc nước mắt chưa rơi, cô sợ phải đối mặt với dáng vẻ hồn nhiên, chân thật của người con trai ấy.
“Cố Hạnh Nguyên…”
Diệp Long nhìn bóng lưng của cô, cất tiếng gọi khiến người ta đau lòng.
Cô loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh.
Cái khoảnh khắc nước mắt vừa rơi ấy, cô đã lách qua những bạn học khác, nhanh chóng chui vào một buồng vệ sinh còn trống.
Đóng cửa lại và trốn trong đó để khóc.
Sau đó, cô lấy que thử thai đã được chuẩn bị trong cặp sách từ trước ra.
Ngón tay cô run rẩy khi nhìn thấy hai đường màu đỏ hiện lên trên que thử thai.
Dương tính.
Cô có thai rồi…
Cô vô thức vuốt ve bụng mình, nước mắt lại lăn dài trên má.
Cô thực sự đang mang trong bụng một sinh mệnh nhỏ.
Nhưng cô cũng biết rõ, sinh mệnh bé bỏng này chỉ là một người khách qua đường đối với cô mà thôi.
Chín tháng sau, tại New York.
Trong phòng sinh, Cố Hạnh Nguyên sắp sinh rồi.
“Cố Hạnh Nguyên, nào, nhìn tôi này, hãy tin tôi, đừng sợ!”
“Bác sĩ Linda, giúp tôi với, xin cô hãy giúp tôi…”
Trên gương mặt xinh đẹp của Cố Hạnh Nguyên lấm tấm mồ hôi.
Vì cô mang thai đôi nên bụng cô to hơn rất nhiều so với những người phụ nữ có thai bình thường khác.
Cũng chính vì vậy, mà lúc sinh cũng vất vả vô cùng.
“Yên tâm, tôi sẽ giúp cô!”
“A…”
Cố Hạnh Nguyên hét lên nghe mà tan nát cõi lòng.
“Oe oe…” Tiếng khóc của trẻ con cất lên to rõ.
Linda ôm một đứa bé nhỏ tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên: “Chúc mừng cô gái của tôi, một bé trai!”
Nhìn đứa bé mới sinh vừa gào khóc vừa huơ huơ cánh tay nhỏ bé của mình, Cố Hạnh Nguyên xúc động rơi lệ.
Đứa bé này là cốt nhục của cô.
“Con trai, con trai của mẹ…”
Mang thai chín tháng mười ngày, đứa bé này đã hòa chung một dòng máu với cô thì làm so cô nỡ lìa xa cho được.
Vừa nghe thấy tiếng khóc, mấy cô y tá lập tức xông vào phòng sinh.
“Bác sĩ Linda, giao đứa trẻ cho chúng tôi.”
Cố Hạnh Nguyên run lên, là người mà người thuê phái tới!
Y tá đi tới ôm lấy đứa bé.
Cố Hạnh Nguyên ngàn vạn làn không nỡ, nước mắt tuôn như mưa: “Xin các người, nhất định phải đối xử tốt với nó…”
“Đó là chuyện đương nhiên! Dù gì nó cũng là cốt nhục của cậu chủ chúng tôi! Tiền cô Cố đây cũng đã nhận rồi, sau này cô đừng thương nhớ đứa bé này nữa thì hơn!”
Nói xong, y tá liền đặt đứa trẻ vào trong bọc giữ ấm rồi lập tức rời khỏi phòng sinh.
“Con ơi…” Cố Hạnh Nguyên siết chặt bàn tay đang nắm thành giường lại, trên tay vẫn còn vết máu.
Dường như hơi ấm của bé con vẫn còn vương vấn trên tay cô.
Cô khóc như mưa.
Nỗi đau mẫu tử chia lìa đúng là rất đau đớn…
Đột nhiên, bụng cô lại đau…
“A, bác sĩ Linda, bụng của tôi… đau quá…”
“Hít vào, đúng rồi, thở ra… Cô gái của tôi, cô dũng cảm lắm! Thượng đế phù hộ, cuối cùng cũng giấu được bé thứ hai! Nào, chúng ta tiếp tục…”
“Cám ơn cô, Linda…”
Cố Hạnh Nguyên cảm động đến rơi nước mắt.
Linda lại bắt đầu đỡ đẻ lần nữa…