Có lẽ là do cô cố ý, cố ý không muốn cố gắng chen vào hiện trường, thậm chí muốn nhân cơ hội này, âm thầm chuồn ra ngoài nữa…
Ai ngờ, đột nhiên có một bàn tay lớn kéo lấy cô từ đằng sau—
Cô theo phản xạ mà quay đầu lại, nhìn vào trong đôi con ngươi sâu thẳm đó của Bắc Minh Thiện…
Trái tim chợt run lên.
“Cô tuổi con ốc sên sao! Chậm quá vậy?” Ngữ khí của anh có chút tức giận, nắm chặt lấy tay cô!
Cảm nhận được nhiệt độ trên đầu ngón tay của anh, đôi mắt cô nheo lại: “Nhiều người quá.”
Anh trừng mắt nhìn cô, thật sự hết cách với cô rồi, chỉ đành thở dài: “Đi vào thôi.”
Thế là, anh cứ dắt tay của cô, đi vào đại sảnh biểu diễn…
Cố Hạnh Nguyên không ngờ, anh nắm tay như vậy, dứt khoác không buông tay ra nữa…
Buổi biểu diễn bắt đầu.
Depp Myers là một nghệ sĩ piano nổi tiếng thế giới, nhờ kỹ năng chơi đàn cao siêu, sắc thái chơi đàn sắc sảo, ngập tràn phong cách cá nhân, mà nhận được sự săn đón của rất nhiều người yêu thích piano.
Vào giây phút mười ngón tay của anh ta gõ trên những phím đàn piano, cả hiện trường đều im lặng.
Cố Hạnh Nguyên ngồi ở bên cạnh Bắc Minh Thiện, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác thưởng thức một buổi hòa nhạc piano với nhiều người như vậy.
Cô thực ra không biết gì về piano cả.
Kỹ năng piano của Depp Myers như thế nào, cô căn bản không nghe ra được, chỉ là cảm thấy hay.
Lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt góc nghiêng anh tuấn của Bắc Minh Thiện, có vẻ như anh rất hưởng thụ loại hòa nhạc trang nhã như này, đang rất tập trung tinh thần.
Tuy nhiên, bàn tay siết chặt cô trước đó, cho tới bây giờ vẫn không chịu buông ra.
Một phút, mười phút, hai mươi phút … 50 phút trôi qua …
Thứ lỗi cho cô vì không có hiểu biết sâu sắc về piano, nghe mãi nghe mãi, mí mắt cô càng lúc càng nặng…
Đại não dần dần mất đi ý thức, rơi vào cõi mộng——
Dường như cô nhìn thấy dáng vẻ bi ba bi bô của cô bé nhỏ, vui vẻ mà cười ngốc nghếch với cô, không ngừng gọi ma ma ma ma…
Sau đó là bộ dạng Trình Trình và Dương Dương chạy theo sau mông của cô bé nhỏ…
Ba đứa trẻ, thần sắc vui vẻ như vậy, vĩnh viễn đều chỉ xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Đột nhiên—
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu rồi.
Chỉ cảm thấy mu bàn tay bị nhéo một cái.
“Ối…” Cô giật mình tỉnh dậy theo phản xạ!
Lúc này mới phát hiện, tiếng kêu của mình đã khơi dậy sự bất mãn của những người nghe ở hàng ghế sau.
Cô vội vàng che miệng lại, trừng Bắc Minh Thiện, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì vậy?”
Sao lại nhéo tỉnh cô? Cô đang gặp các con trong giấc mơ của mình đó được chưa!
Lúc này, buổi biểu diễn piano của Depp Myers đúng lúc ngừng lại!
Ngay lập tức, trong hội trường biểu diễn vang lên một tràng pháo tay vang dội.
Cố Hạnh Nguyên sững sờ, lập tức lộ ra thần sắc vui mừng, cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?
Sau đó, cô thấy Depp Myers đứng lên, dùng tiếng Anh sặc mùi Châu Âu nói—
“Cảm ơn các vị đến nghe buổi hòa nhạc của tôi. Vào cuối buổi biểu diễn hôm nay, tôi muốn mời một người bạn cũ của mình lên sân khấu và hợp tác chơi một bản cùng tôi!”
Khán giả trên khán đài lập tức vang lên một tràng pháo tay, Cố Hạnh Nguyên còn chưa kịp phản ứng lại——
Bắc Minh Thiện liền buông tay cô ra, ghé vào tai cô, nhẹ giọng nói một câu: “Hạnh Nguyên, cô nghe cho kỹ.”
Nói xong, anh đứng dậy một cách ưu nhã, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, sải bước lên sân khấu…
Depp Myers lập tức mỉm cười với Bắc Minh Thiện, nhiệt tình mà tiến lên ôm anh!
Sau đó cầm lấy micrô, tiếp tục nói với khán giả trên khán đài——
“Tôi rất vui khi gặp lại người bạn cũ nhiều năm trước ở thành phố A này. Tiếp theo, tôi và anh ta sẽ mang đến cho mọi người một bản nhạc, cũng là khúc nhạc piano do người bạn cũ này của tôi sáng tác dưới sự ưu thương, tên là .”
Trái tim Cố Hạnh Nguyên chợt run lên.
? Anh vậy mà lại sáng tác một bản nhạc piano đồng âm với chiếc dây chuyền bằng thép chất lượng tốt đó! (Thép chất lượng tốt có hán việt là ưu chất cương, đồng âm tiếng Trung với Ưu Chi Cương)
Cô nhìn Bắc Minh Thiện với vẻ không dám tin, anh tao nhã ngồi trước cây đàn piano, còn Depp Myers thì dựa vào cây đàn piano, móc ra cây đàn Melodica từ trong túi.
Bọn họ nhìn nhau một cái.
Dễ dàng tìm thấy sự thấu hiểu ngầm trong mắt đối phương.
Sau đó, Bắc Minh Thiện giơ những khớp ngón tay thon dài lên, gõ lên từng chuỗi từng chuỗi nốt nhạc mượt mà và du dương trên những phím đàn đen trắng.
Từng nốt nhạc, tựa như gõ vào trái tim của Cố Hạnh Nguyên.
Chấn cảm!
Kinh ngạc!
Không ngờ rằng, Bắc Minh Thiện vậy mà lại biết đàn piano!
Hơn nữa…
Đối với tai cô, nó ngang với tiếng đàn piano của Depp Myers!
Trời ơi, người đàn ông này rốt cuộc còn giấu bao nhiêu tài năng mà cô không biết nữa đây?
Những nốt nhạc đó, giống như cát chảy dưới ngón tay anh, giống như tinh linh đang nhảy múa, lại giống như bươm bướm đang bay nhảy, càng giống như cá đang tung băng bơi lội…
Ưu chất cương, Ưu Chi Cương.
Cô nhớ đến hai năm trước, lúc ở Barcelona, sợi dây chuyền bằng thép tốt mà anh tận tay tặng cho cô.
Chỉ là sau đó, trong cơn tức giận, cô đã trả lại chiếc dây chuyền bằng thép tốt đó cho anh …
Nhìn lên sân khấu, người đàn ông ngồi trước cây đàn piano, say mê với âm nhạc. Dưới những ngón tay mảnh khảnh của anh, giống như có thể tạo nên kỳ tích, từng nốt nhạc nhịp nhàng, đều khiến trái tim cô run lên …
Hóa ra, ngoài vẽ đẹp, thiết kế một tòa nhà chọc trời ra, anh còn có thể chơi piano nữa …
Chả trách, anh nổi tiếng ở châu Âu cách đây mười hai năm, có được danh hiệu kiến trúc sư thiên tài…
Cho đến khi đích thân anh gõ xuống nốt cuối cùng, cùng với âm cuối kết thúc đột ngột đó, buổi biểu diễn chính thức khép lại!
Mọi người dường như vẫn còn say mê trong ca khúc này, đó là một phong cách hoàn toàn khác với Depp Myers.
Bản nhạc piano sáng tác dưới sự ưu thương, quả nhiên, khiến người nghe ưu thương không ngớt…
Khán giả im lặng trong năm giây.
Depp Myers là người đầu tiên vỗ tay cho Bắc Minh Thiện: “Quá tuyệt vời! Anh bạn cũ của tôi, tôi tự hào về anh!”
Ngay sau đó, trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay như sấm, tiếng sóng này lại át qua tiếng sóng khác!
Cố Hạnh Nguyên lúc này mới hồi thần lại, chạm một cái, trên bờ má lạnh băng toàn là nước mắt…
Cô vậy mà lại nghe đến khóc rồi…
Có người nào đó trong đám đông dường như đã nhận ra Bắc Minh Thiện, hét lớn lên: “Này, anh ta là cậu hai Bắc Minh đúng không?”
“Hình như là cậu hai Bắc Minh…”
“Quá đẹp trai rồi…Cậu hai Bắc Minh ngoài đời còn đẹp trai hơn trong ảnh nữa…”
“Chúa ơi, anh ta vậy mà còn biết chơi đàn piano nữa…anh ta hoàn toàn có thể làm hoàng tử piano a…”
“Thật cảm động…Hoá ra Depp Myers là bạn cũ của anh ta…”
“Ngầu quá…”
Khi đám người nhận ra Bắc Minh Thiện muốn xông lên sân khấu vây quanh anh—
Bắc Minh Thiện lại nhanh chóng bước xuống sân khấu, không nói gì mà lại nắm lấy tay Cố Hạnh Nguyên, mím môi, dịu dàng cười một cái: “Nghe hiểu chưa?”
“Hở?” Cô sững sờ một tiếng, nước mắt cảm động vẫn chưa lau khô.
Ngây ngốc mà nhìn đôi mắt long lanh đẹp như sao của anh, lúc này đây, cô cảm thấy Bắc Minh Thiện chơi piano, thực sự rất đẹp trai…
Cô nhìn khóe môi anh hơi cong lên đầy kiêu ngạo, lại nhìn khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết của anh.
Nếu như không phải quá hiểu anh, thì suýt chút nữa đã bị cái vỏ bọc hoàn mỹ của người đàn ông này mê hoặc rồi!
Nhưng—
Nước mắt cô rơi là vì ca khúc ưu thương da diết này.
Không phải là bởi vì người đàn ông này!
Càng huống hồ, anh làm sao có thể chơi piano cho cô nghe một cách trìu mến như vậy, trong khi sắp sửa đính hôn với một người phụ nữ khác chứ?
Cho dù anh chơi piano giỏi đến thế nào, cho dù anh có đẹp trai đến thế nào, cho dù anh muốn bày tỏ điều gì với cô vào lúc này đi nữa, cô đều sẽ không tin nữa!
Cố Hạnh Nguyên vội vàng lau đi nước mắt trên má, nhếch môi gật đầu: “Khúc nhạc ưu sầu này của anh, tôi đã nghe hiểu rồi. Anh yên tâm đi, sau khi anh chết, tôi sẽ đốt tiền giấy cho anh!”
Khuôn mặt điển trai của anh đột nhiên đen sầm lại.
Ngay sau đó, những người hâm mộ lao về phía anh lập tức vây quanh anh, hét lớn: “Cậu hai Bắc Minh, cậu hai Bắc Minh, xin anh cho chúng tôi chữ ký…”
Dòng người lập tức chen lấn Cố Hạnh Nguyên ra ngoài bảy tám mét.
Cách đám người, đôi đồng tử u ám của anh khóa chặt vào cô, giống như một con báo đang rình mồi trong rừng rậm.
Trơ mắt nhìn cô khẽ cười, từng bước từng bước lùi về sau, cuối cùng, còn vẫy vẫy tay với anh, nói một khẩu hình không tiếng—
“Bye bye, tên khốn Bắc Minh.”
Bye bye, tên ác ma, Bắc Minh.
Quay người, nhanh chóng bước ra khỏi phòng hòa nhạc mà không chút lưu tình nào…
Tiếng la hét của những người hâm mộ đó nối tiếp nhau.
Anh bị bao vây trong đám người, bị các fan nữ quấy rối từ bốn phương tám hướng, người luôn bình tĩnh và tự chủ như anh, đã mấy lần suýt nữa đã thất lễ rồi, trơ mắt mà nhìn bóng lưng của cô rời khỏi tầm mắt của anh…
Người đàn ông luôn kín đáo này, đã vì vẻ ngoài tuyệt đẹp của mình tại buổi hòa nhạc piano của Depp Myers đêm nay, mà trở nên hot hòn họt trong một đêm!
Đêm khuya.
Trong một tòa nhà chọc trời khác ở thành phố này.
Tô Ánh Uyển xem video buổi hòa nhạc piano của Depp Myers do cư dân mạng truyền nhau trên máy tính, đặc biệt là khi nhìn thấy Bắc Minh Thiện đích thân lên sân khấu đàn ca khúc
Cô ta suýt chút nữa đã đập máy tính rồi!
Ding Dong.
Chuông cửa vang lên.
Tô Ánh Uyển vội vàng chạy ra mở cửa, ngay lúc nhìn thấy Bạch Điệp Quý, đôi con ngươi cô ta lộ rõ vẻ thất vọng.
Không phải là người cô ta mong đợi.
“Ánh Uyển.” Bạch Điệp Quý cau mày, trong mắt hiện lên tia lo lắng: “Cô không sao chứ?”
Tô Ánh Uyển quay người lại, sắc mặt trắng bệch mà lắc đầu, trực tiếp ngồi lại ghế sofa.
Bạch Điệp Quý đi theo vào, nhìn nửa chai rượu trên bàn: “Cô đã uống rượu?”
Tô Ánh Uyển xoa xoa trán, nước mắt lại trào ra: “Lão Bạch…tôi khổ quá…nhiều năm như vậy rồi…tôi thật sự rất vất vả…”
Bạch Điệp Quý thở dài một hơi, giúp Tô Ánh Uyển dọn dẹp nhà cửa.
Đột nhiên, anh ta mới lau sàn nhà được một nửa, Tô Ánh Uyển chợt ôm lấy anh ta từ sau, mang theo tiếng khóc—
“Lão Bạch, tại sao bây giờ chỉ có một mình anh bên cạnh tôi thôi? Hu hu…”
Cơ thể Bạch Điệp Quý chợt run lên, ngừng công việc trong tay, xoay người, kéo tay Tô Ánh Uyển xuống, nhíu mày: “Đừng như vậy, Ánh Uyển…”
Nhưng Tô Ánh Uyển lại cố chấp vùi đầu vào trong lòng của Bạch Điệp Quý, khóc sướt mướt không thành tiếng: “Lão Bạch…Nếu anh ấy đã công khai tặng hoa cho tôi trước mặt truyền thông rồi, tại sao mới quay đầu lại kêu người huỷ hoa của tôi chứ, còn nói đó chỉ là một sự hiểu lầm nữa? Hu hu…lão Bạch, anh ấy thật tàn nhẫn…tôi theo anh ấy 10 năm rồi, nhưng đổi lại được gì chứ? Phỉ Nhi quay về rồi, xấu như vậy, mà anh ấy vẫn cần…Cố Hạnh Nguyên cũng quay về rồi, xinh đẹp như vậy, anh ấy vẫn muốn! Tại sao anh ấy không chịu muốn tôi…hả? Tại sao…lão Bạch…hu hu….”
Bạch Điệp Quý thương xót mà nhìn khuôn mặt như hoa lê dính hạt mưa của Tô Ánh Uyển, thở dài nói: “Ánh Uyển, sao cô còn ngốc như vậy, đến bây giờ còn chưa buông được nữa?”
“Tôi không cam tâm a…” Tô Ánh Uyển khóc: “Nhiều năm như vậy rồi…người luôn ở bên cạnh anh ấy là tôi, là tôi mà…”
“Được rồi, Ánh Uyển. Nếu Phỉ Nhi đã về rồi, Bắc Minh Nhị lấy cô ta cũng là nên thôi…”