Bắc Minh Thiện tỉnh dậy với cơn váng vất
Anh mơ màng mở mắt ra, theo phản xạ vươn tay che đi ánh sáng chói mắt, lúc này mới nhận ra tay mình được quấn đầy băng gạc.
Khóe miệng, vai, cánh tay, cơ thể… dường như khắp nơi đều đau nhức, anh vô thức thở hộc ra một hơi: “…”
Đầu óc lướt qua những hình ảnh vụn vặt khi say rượu đêm qua, thậm chí bây giờ anh chỉ nhớ loáng thoáng nhớ cuộc ẩu đả giữa mình và Bạch Điệp Quý.
“Thiện, con tỉnh rồi à?”
Một giọng nói dịu dàng đã kéo Bắc Minh Thiện quay về hiện thực.
Anh mở mắt ra, thấy Giang Tuệ Tâm đang ngồi bên giường thì khàn giọng nói: “Dì Tâm.”
Nói xong, anh vén chăn ra định vươn mình ngồi dậy.
“Này, con đừng cử động, con đang bị thương đó.” Giang Tuệ Tâm vội dặn người giúp việc bên cạnh kê mấy chiếc gối phía sau cho Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện nhíu chặt mày, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ mệt mỏi.
Giang Tuệ Tâm thở dài: “Thiện à, gần đây con sao thế? Dì thường thấy con uống đến say mèm mới về, có phải con đang gặp chuyện gì đúng không? Nếu con không ngại thì có thể tâm sự với dì Tâm.”
Bắc Minh Thiện xoa huyệt Thái Dương mím môi nói: “Con không sao, dì Tâm đa nghi quá rồi.”
“Haizz… đứa nhỏ này, từ nhỏ đã thế rồi. Chuyện gì cũng buồn bực trong lòng, không chịu nói với ai hết…” Giang Tuệ Tâm vừa lắc đầu vừa thở dài: “Dì Tâm biết con hoàn toàn bị xáo trộn bởi cuộc hôn nhân với Bùi Huyền Kim, nhưng giờ ba con đã nhắm một mắt mở một mắt chuyện con với cô Tô kia rồi… Giờ chúng ta đã già rồi, không làm chủ được nhiều chuyện… Nhưng ngày nào con cũng say khướt, giờ còn làm cơ thể đầy vết thương thế này cũng không phải chuyện tốt… Nếu con thật sự muốn cưới cô Tô kia, vậy thì hôm nào dẫn cô ấy về nhà cùng ăn bữa cơm với chúng ta đi.”
Từ khi chủ tịch Bùi rớt đài, rồi ngồi tù, nhà họ Bùi đã tuột dốc không phanh.
Điều làm ông cụ Bắc Minh không ngờ tới là, Bắc Minh Thiện lại ra tay nhanh gọn, tàn nhẫn và chuẩn xác như vậy, gần như không cho nhà họ Bùi cơ hội để vươn mình. Giờ Bùi Huyền Kim đã bị bao vây tứ phía, không biết đã lưu lạc đi đâu rồi.
Diệp Long cũng bị ép đi xa xứ, ngày nào vợ chồng anh cả Bắc Minh cũng rửa mặt bằng nước mắt… Mặc dù Bắc Minh Thiện là người gây ra chuyện này, thường xuyên xuất hiện trên các trang bìa tạp chí với vẻ ngoài rạng rỡ, nhưng tối nào anh cũng uống đến say khướt, rồi mới lảo đảo quay về, còn lạnh lùng kiệm lời hơn lúc trước nữa.
Ông cụ Bắc Minh thấy thế thì tưởng Bắc Minh Thiện sa sút như vậy là vì anh phiền muộn chuyện của Bùi Huyền Kim, dù gì người phụ nữ họ Tô kia cũng đi theo Thiện nhiều năm, nên mặc kệ ban đầu ông cụ phản đối anh và Tô Ánh Uyển ở bên nhau bao nhiêu, thì giờ cũng đành phải nhượng bộ mà lùi một bước.
“Không cần đâu ạ.” Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhíu mày, rồi ngồi dậy định xuống giường: “Nếu dì Tâm không còn chuyện gì nữa thì con đi làm đây.”
Giang Tuệ Tâm không ngờ Bắc Minh Thiện cũng không để tâm chuyện Tô Ánh Uyển, nên vội nói: “Đợi đã, Thiện, con nghe dì Tâm nói hết mấy câu này đã được không?” Bà ngừng một lát, nhớ tới Trình Trình ở nước Úc xa xôi, nên hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Dì Tâm biết chuyện của mẹ con là một đả kích lớn với cháu, nhưng chuyện này đã trôi qua nhiều năm như vậy… Thiện, con cũng có con của mình rồi, mặc kệ con đã trải qua những gì trong quá khứ đi nữa thì chẳng lẽ con cũng muốn Trình Trình cũng đi theo con đường của mình, chịu đựng đau khổ mà con từng hứng chịu ư?”
Con ngươi Bắc Minh Thiện co rút lại: “Dì Tâm muốn nói gì?”
Giang Tuệ Tâm lắc đầu: “… Thật ra dì Tâm không có ý gì khác, thấy ngày nào con cũng về nhà mà trên người đầy mùi rượu, giờ còn bị thương thế này, như thể mấy ngày nay, trong lòng con có chuyện gì đó, nên dì Tâm không đành lòng thôi…”
“Con không sao, dì không cần lo lắng cho con đâu.” Anh nhíu mày theo thói quen, vết bầm trên khóe miệng vẫn không ảnh hưởng đến khuôn mặt điển trai của anh, mà ngược lại càng tăng thêm hơi thở nam tính mạnh mẽ trên người anh.
“Sao dì có thể không lo lắng chứ? Con và Trình Trình thật sự rất giống nhau, đều rất bướng bỉnh cố chấp. Trình Trình đã đi Úc hơn ba tháng rồi, thằng bé còn nhỏ như thế, lại ở nơi đất khách, khó tránh khỏi cô độc, nhưng mỗi lần gọi về, thằng bé đều nói: Bà nội, cháu không sao, bà đừng lo lắng cho cháu. Con nghe thử đi, chẳng phải lời thằng bé nói giống hệt lời con đang nói à?”
Giữa hai hàng lông mày của Bắc Minh Thiện thoáng qua cảm xúc phức tạp, rồi mở miệng nói: “Thằng bé đã đi hơn ba tháng rồi ư?”
Thời gian trôi qua nhanh thật, anh còn tưởng rằng chỉ mới trôi qua mấy ngày thôi, vì ngày nào anh cũng như xác chết di động, không có gì khác biệt.
Giang Tuệ Tâm gật đầu: “Đúng vậy, nếu không thì… Thiện, con tới Úc thăm Trình Trình đi. Thật ra thằng bé rất quan tam đến người ba như con đó, chắc chắn thằng bé sẽ rất vui khi thấy con tới đó. Xem như con thuận tiện đi giải sầu đi, được không?”
Bắc Minh Thiện im lặng.
Nghe Giang Tuệ Tâm nói vậy, anh mới bừng tỉnh, quả thật mấy ngày qua anh đã bỏ quên đứa bé này rồi.
Tim anh bỗng rung động khi nhớ tới tuổi thơ của mình.
“Chuyện này để nói sau đi…” Anh đáp qua loa một câu, mắt anh sâu đến mức không nhìn thấy rõ cảm xúc.
Giang Tuệ Tâm gật đầu, cuối cùng thở dài: “Được rồi, vậy dì không làm phiền con nữa, con cứ nghỉ ngơi đi…”
Nói xong, Giang Tuệ Tâm ra khỏi phòng.
Hình Uy đang đứng ngay cửa, đợi Giang Tuệ Tâm đi rồi anh mới đi vào, cung kính gật đầu với Bắc Minh Thiện.
“Cậu chủ, anh tỉnh rồi à, giờ anh có cần tôi sai người mang bữa sáng lên đây cho anh không?”
“Hình Uy, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bắc Minh Thiện đỡ trán, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như ngày thường.
Hình Uy nhìn anh: “Tối qua lúc tôi đến đón cậu chủ, anh Bạch nói anh ấy vì chuyện cô Tô mà đánh nhau với anh, rồi anh rời đi trước. Lúc tôi tìm thấy anh, anh đã say đến mức nằm sõng soài dưới đất, người đầy vết thương, điện thoại thì rớt bên chân.”
“Cậu có nhìn thấy người nào khả nghi không?” Anh xoa cái trán đau nhức.
“Không ạ.” Hình Uy nói: “Cậu chủ có muốn tôi đi điều tra không?”
Bắc Minh Thiện ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Bỏ đi, có lẽ là ảo giác của tôi thôi.”
Dù gì tối qua anh cũng uống say như thế.
Anh chợt nhớ ra điều gì đó nên hỏi tiếp: “Bên Trình Trình sao rồi? Thằng bé thật sự đã đi hơn ba tháng rồi à?”
Mấy ngày nay, anh cứ sống thẩn thờ, tại sao anh cảm thấy thời gian rất dài, nhưng lại giống như rất ngắn.
Hình Uy hơi ngạc nhiên, từ khi cậu chủ đưa cậu chủ nhỏ Trình Trình đi, hơn ba tháng rồi, đây là lần đầu tiên anh ấy chủ động hỏi chuyện liên quan đến cậu chủ nhỏ, nên anh vội lắc đầu đáp: “Cậu chủ nhỏ Trình Trình vẫn như thường, người giúp việc bên đó đã báo cáo tình hình về đây, nói cậu chủ nhỏ gần như không có gì khác so với lúc ở nhà Bắc Minh, hơn nữa học hành rất tốt, thành tích khá xuất sắc, cũng không thấy cậu ấy giao du bạn bè gì, cuộc sống… Hình Uy nghĩ rằng, cuộc sống của cậu chủ nhỏ Trình Trình không khác gì cậu chủ thuở nhỏ.”
Câu nói cuối cùng của Hình Uy gần như chạm đến dây cung nào đó trong đáy lòng Bắc Minh Thiện.
Con ngươi lạnh lùng của anh co rút lại, rồi nhắm mắt, lồng ngực hơi đau nhói.
Anh nghiêm túc liếc nhìn Hình Uy: “Cậu thật sự cho rằng, cuộc sống hiện tại của thằng bé giống hệt cuộc sống lúc trước của tôi à?”
Hình Uy ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Cậu chủ, tôi không biết mình có nên nói mấy lời này không, thật ra tính cách cậu chủ nhỏ Trình Trình rất giống anh, có lẽ vì hai người quá giống nhau, nên nhiều lúc dễ nảy sinh mâu thuẫn. Nhưng điều này không có nghĩa là anh không yêu cậu chủ nhỏ, và ngược lại cậu chủ nhỏ cũng không yêu anh.”
“Yêu ư?” Như thể nghe thấy một tiếng này, đầu ngón tay của Bắc Minh Thiện sẽ run lên, anh dứt khoát bước xuống giường, mặc bộ đồ ngủ đi tới bệ cửa sổ, rồi nhìn xuống dưới, bên dưới là thảm cỏ xanh rộng lớn nhà Bắc Minh, anh nhớ, Cố Hạnh Nguyên cũng từng nói một chữ ‘yêu’ này.
“Cậu có thuốc không Hình Uy?”
Hình Uy nhanh chóng lấy ra một điếu xì gà rồi đưa tới trước mặt anh: “Cậu chủ, vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn, huống hồ hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”
Nhưng Hình Uy không khuyên nổi anh.
Anh nhận điếu xì gà trong tay Hình Uy, rồi ngậm trong miệng, không cẩn thận chạm vào vết thương bị Bạch Điệp Quý đánh bầm, nên hít ngụm khí lạnh: “Cậu đưa bật lửa cho tôi.”
Hình Uy thở dài, rồi châm lửa giúp anh.
Trong nháy mắt, một làn khói từ từ bốc lên, nồng nặc mùi nicotin, thật sự làm người khác phải nghiện.
Bắc Minh Thiện ít mấy hơi dài, rồi nhả khói ra, một lúc sau anh mới nói tiếp: “Hình Uy, cậu cảm thấy tôi có yêu con trai tôi không?”
“Tất nhiên là có rồi!” Hình Uy không hề do dự gật đầu: “Mặc dù cách của cậu chủ có thể hơi lạnh lùng hà khắc, hoặc anh không biết cách bày tỏ, nhưng Hình Uy đoán, anh rất yêu cậu chủ nhỏ, bằng không anh sẽ không dốc lòng nuôi dưỡng cậu chủ nhỏ thành tài.”
“Không.” Bắc Minh Thiện bỗng cười chế giễu, rồi ngậm điếu thuốc, ánh mắt thoáng qua vẻ thê lương: “Cậu đoán sai rồi Hình Uy, tôi không yêu con trai tôi, không hề yêu một chút nào!”
Hình Uy sửng sốt, cảm thấy rất ngạc nhiên: “…”
“Cậu biết không, hơn năm năm qua, mỗi lần nhìn thấy Bắc Minh Tư Trình, tôi đều cảm thấy như nhìn chính mình trước đây, vì thằng bé không phải là kết tinh tình yêu của ba mẹ mình, mà nó chỉ là sản phẩm của sự kết hợp giữa một đàn ông và một người phụ nữ không hề có chút tình cảm nào với nhau trong một đêm, thằng bé cũng giống như tôi, rõ ràng tôi hận chính mình, nhưng vẫn tạo ra một bản sao giống hệt mình, nên tôi không thể yêu thằng bé được, cậu hiểu không Hình Uy?”
Trong giọng nói thành thật trầm thấp của Bắc Minh Thiện, lộ ra chút thê lương bất đắc dĩ, như đang mỉa mai chính mình, lại giống như chế giễu số phận.
“Cậu chủ…” Đến giờ Hình Uy mới hiểu rõ, tại sao mấy năm qua, cậu chủ luôn lạnh lùng, thậm chí là nghiêm khắc với cậu chủ nhỏ.
Tất cả đều là vì cậu chủ được sinh ra trong nền tảng không có tình yêu giữa mẹ ruột cậu chủ và ông cụ, nên mới tạo thành bi kịch đó…
Cậu chủ hận mình vì sao lại tạo ra cậu chủ nhỏ Trình Trình, rồi lặp lại bi kịch mà anh ấy từng trải qua… bi kịch không có tình mẹ.
Thật ra trong lòng cậu chủ cũng rất đau khổ, Hình Uy không khỏi thở dài.
“Hình Uy hiểu rồi… Nhưng cậu chủ, dù gì cậu chủ nhỏ Trình Trình cũng là con anh, chẳng lẽ anh định để đời sau của mình tiếp tục kéo dài những điều mà anh từng hối tiếc ư? Có thể Hình Uy không hiểu tâm tư cậu chủ, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, cậu chủ nhỏ Trình Trình rất nghe lời anh, anh bảo cậu chủ nhỏ học nhiều môn, cậu ấy nghe theo mà không một lời oán trách, anh bảo cậu ấy đi Úc, cậu ấy cũng không phản đối, bởi vì cậu chủ nhỏ không có mẹ, cậu ấy chỉ có một người ba là anh, chắc chắn cậu ấy rất yêu thương anh, nên mới mới ngoan ngoãn nghe lời như thế.”
Bựt.
Hình như là tiếng đứt của dây cung nào đó trong lòng Bắc Minh Thiện.
Nắm đấm của Bạch Điệp Quý, lời nói của Giang Tuệ Tâm, và giờ là lời khuyên của Hình Uy.
Như một vũ khí sắc bén nào đó, liên tục xé nát trái tim anh.
Căn phòng bỗng rơi vào im lặng…
Ngoài cửa sổ, cảnh xuân tươi đẹp xanh ngát.
Bắc Minh Thiện vẫn lạnh lùng, hút thuốc trong vô cảm.
Hình Uy vẫn lặng lẽ đứng cạnh anh.