Không ai nghĩ rằng hai dáng người nho nhỏ lại quỳ gối ở cửa chính, điện thoại vang lên tiếng nhạc đám tang, một đứa nhóc khóc như mưa, một đứa nhóc khác lại lặng lẽ rơi nước mắt.
Nhưng hai đứa nhóc này rất xinh xắn lại giống nhau như đúc, đây không phải là chuyện chính!
Chuyện chính là ——
Hai đứa nhóc này mặc đồ tang!
Bộ trang phục tang lễ màu nâu sẫm!
Trong tay cậu bé yên tĩnh kia cầm một tấm ván gỗ nhỏ giống như bài vị vậy ——
Trên đó có khắc chữ xiêu vẹo: Bài vị của ba Bắc Minh Thiện!
Mà cậu bé khóc như mưa kia lại ôm di ảnh ——
Trời ơi!
Không sai, đó là di ảnh!
Nhưng người trong di ảnh là… Mọi người bỗng hít một hơi, lại là Bắc Minh Thiện!!
Sét đánh giữa trời quang!
Thật ra tấm di ảnh này được lấy trong túi hồ sơ mà Cố Hạnh Nguyên ngồi taxi mang tới trước đó.
Dương Dương vừa thấy các khách mời xem náo nhiệt thì cậu càng diễn sâu hơn nữa ——
“Hu hu u u u… Hu hu u u u… Ba tôi đã chết… Ông ấy chết rất thê thảm hu hu hu… Ông ấy tên là Bắc Minh Thiện, hôm nay ông ấy chết thẳng cẳng… Bỏ rơi hai anh em chúng tôi bơ vơ không nơi nương tựa… Cảm ơn mọi người đã đến dự tang lễ của ba tôi… Hu hu hu u u u…”
Cái, cái, cái gì?
Hai mắt của mọi người suýt nữa rơi ra ngoài!
Tang, tang lễ?
Hơn nữa còn là tang lễ của cậu hai Bắc Minh?!
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế này?
Không phải vừa rồi cậu hai Bắc Minh còn cử hành lễ đính hôn sao?
Mọi người quay đầu lại nhìn về phía Bắc Minh Thiện thì phát hiện cậu hai Bắc Minh đã đứng giữa đám người từ lúc nào, ánh mắt nhìn hai đứa nhóc mặc đồ tang, sắc mặt xanh mét đến đáng sợ…
Lúc này ——
Vân Chi Lâm nắm tay Cố Hạnh Nguyên, từng bước đi về phía hai đứa nhóc…
Cố Hạnh Nguyên liếc mắt một cái đã thấy Bắc Minh Thiện đứng trong đám người! Hơn nữa sắc mặt Phỉ Nhi tái nhợt đứng bên cạnh anh!
Ngón tay cô run lên, nắm chặt tay Vân Chi Lâm và thẳng lưng lên!
Nhưng lúc cô nhìn hai đứa con trai mình thì bất ngờ mở to hai mắt.
Vân Chi Lâm ghé vào tai cô nhỏ giọng cười cười: “Đừng hoảng sợ. Em có muốn diễn trò hay với tụi nhỏ hay không?”
Trò hay?
Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới lấy lại tinh thần, thì ra hôm nay hai đứa nhóc này và Vân Chi Lâm đã sớm có kế hoạch…
“Mẹ…”
Dương Dương kích động gọi một tiếng, tay nhỏ lau nước mắt đầy trên mặt, sau đó cười tủm tỉm nói với các khách mời của Bắc Minh Thiện——
“Tuy rằng ba tôi đã chết nhưng mẹ tôi vẫn còn sống! Mọi người có nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mẹ tôi không? Ông ấy sẽ trở thành ba mới của chúng tôi!”
Lời nói của Dương Dương lập tức làm cho người khác chấn động!
Ba mới?
Các khách mời suýt nữa rớt cằm…
Mọi người thỉnh thoảng lén nhìn khuôn mặt tuấn tú của Bắc Minh Thiện đầy mây đen giăng đầy kín, dáng vẻ rất đáng sợ…
Ai cũng không dám lên tiếng.
Bọn họ đứng ở một bên xem vở kịch của nhà họ Bắc Minh ——
Thậm chí có người muốn lén lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng đặc sắc này, nhưng đôi mắt của bảo vệ đã nhanh tay lẹ mắt ngăn lại! Nếu những tình huống này bán cho báo chí thì nhất định rất đáng giá!
Vân Chi Lâm nắm tay Cố Hạnh Nguyên, đứng trước mặt hai đứa nhỏ ——
Anh dịu dàng cười nói: “Dương Dương hy vọng chú làm ba mới sao?”
Dương Dương giống như chó con, cười hì hì gật đầu: “Dạ dạ dạ dạ…”
Cậu kích động đến mức tay nhỏ cầm di ảnh của ba già cũng run lên theo, đặc biệt buồn cười…
“Trình Trình thì sao?” Vân Chi Lâm khom người, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Trình Trình.
Trình Trình quỳ trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Vân Chi Lâm và mẹ một cái: “Con tôn trọng sự lựa chọn của mẹ…”
Cổ họng Cố Hạnh Nguyên xiết chặt nhìn ánh mắt mong chờ của hai đứa con trai, cô lộ vẻ cảm động…
Vân Chi Lâm hài lòng gật đầu, sau đó đứng dậy, ngay trước mặt mọi người, anh thâm tình chân thành nâng khuôn mặt xinh đẹp của Cố Hạnh Nguyên lên, giọng nói giống như gió xuân ấm áp động lòng người dịu dàng hỏi ——
“Mong các vị ở đây làm chứng cho tôi ——Vân Chi Lâm chính thức cầu hôn cô Cố Hạnh Nguyên! Cho dù lúc thịnh vượng hay là gian nan, giàu có hay là nghèo khổ, khỏe mạnh hay là bệnh tật, anh bằng lòng dùng cuộc đời mình yêu thương trân trọng và bảo vệ cô Cố Hạnh Nguyên và các đứa nhỏ đáng yêu của cô ấy ——” Vân Chi Lâm nói tới đây thì dừng một chút, ánh mắt lóe lên ánh sáng, Cố Hạnh Nguyên run lên, dễ dàng hiểu được các đứa nhỏ trong miệng anh còn bao gồm bé cưng nhỏ bé không ở đây…
“Vậy cô Cố Hạnh Nguyên, em có đồng ý lời cầu hôn của anh và trở thành cô dâu của Vân Chi Lâm này hay không? Anh bảo đảm, cả đời này của anh —— không bao giờ thay đổi!”
Vân Chi Lâm vừa nói xong thì trong mắt Cố Hạnh Nguyên dâng lên nước mắt…
Cô nhớ Bắc Minh Thiện từng nhắc đi nhắc lại tên của cô.
Hạnh Nguyên, Hạnh Nguyên.
Làm cho người khác nghe tên của cô thì vui vẻ một chút.
Nếu nói Bắc Minh Thiện chỉ thích nhưng không yêu ——
Vậy Vân Chi Lâm lại là đời này không bao giờ thay đổi!
Sao cô có thể không mềm lòng? Không cảm động chứ?
Lúc này có ai không biết cô gái Cố Hạnh Nguyên này là mẹ của con trai Bắc Minh Thiện chứ?
Tiếng vỗ tay vang lên——
Trong đám người có người không thức thời vỗ tay hai lần!
Trong nhất thời đã tạo ra mưa to gió lớn ở nhà họ Bắc Minh!
Bắc Minh Thiện nắm chặt tay lại!
Vân Chi Lâm ôm mặt Cố Hạnh Nguyên, vẻ mặt chân thành giống như đang đợi câu trả lời của cô…
“Mẹ, đồng ý đi đồng ý đi đồng ý đi…” Dương Dương hưng phấn không kiềm chế được.
“…” Trình Trình mở to mắt mong chờ nhìn mẹ.
Thần kinh của Bắc Minh Thiện đã vô cùng căng cứng, dường như chỉ cần chạm vào sẽ nổ tung bất cứ lúc nào ——
Cố Hạnh Nguyên bỗng nở nụ cười xinh đẹp, gật đầu với Vân Chi Lâm ——
“Được! Chi Lâm, cảm ơn cả đời này của anh không bao giờ thay đổi… Em chấp nhận lời cầu hôn của anh!”
Ầm!
Giống như một quả bom lặng lẽ nổ tung trái tim của Bắc Minh Thiện!
Phỉ Nhi nhìn cảnh này thì thở phào nhẹ nhõm.
Từ đầu đến cuối Tô Ánh Uyển cười lạnh theo dõi.
“Wow! Vui quá ——”
Dương Dương kêu lên chói tai, lập tức ném di ảnh trong tay đi!
Giống như cậu ném rác rưởi vậy, bức ảnh bay lên không trung rồi từ từ rơi xuống mặt đất.
Bắc Minh Thiện trừng mắt nhìn bức ảnh đen trắng của mình trên mặt đất!
Trình Trình cũng lập tức đứng dậy.
Trong lúc mọi người kinh ngạc thì hai đứa nhóc mặc đồ tang nhanh chóng bộ đồ tang nặng nề ra.
Không ai đoán được hai cậu nhóc mặc trong đồ tang là——
Một bộ đồ màu đỏ!
Giống như cậu bé trong tranh Tết.
Dương Dương lấy ra một chiếc mũ quả dưa từ bên hông rồi đội lên đầu! Trên mũ quả dưa còn có một bím tóc thời nhà Thanh…
Trình Trình không nhanh không chậm đội mũ quả dưa lên đầu.
Phải biết rằng Dương Dương mặc bộ đồ này đã tốn không ít công sức đó!
Hai người lập tức vui mừng vây quanh Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên, cười vô cùng xán lạn.
Dương Dương nhìn khách mời trước mặt thì cười hì hì nói ——
“Hiện tại tôi tuyên bố tang lễ của ba già đã chết kết thúc! Hôn lễ của mẹ và ba mới của tôi chính thức bắt đầu…”
Dương Dương vừa nói vừa khua tay múa chân hát bài đám cưới——
Tèn ten ten ten, tèn tén tèn ten… (Bài hát đám cưới kiểu Tây)
Trình Trình không chịu nổi nhìn Dương Dương một cái, nhỏ giọng nói: “Chúng ta mặc bộ đồ này thì nên hát bài kiểu Truyền thống.”
“À à à!” Dương Dương lập tức phản ứng lại, vội vàng cầm chiếc túi nhỏ bên cạnh chân rồi một chiếc kèn nhỏ ra——
Sau đó khi mọi người đang hoảng sợ.
Dương Dương phồng má lên, thổi kèn nho nhỏ…
Tu tu tút tút te te…
Ôi má ơi giống như quỷ khóc sói gào.
Trình Trình thở dài một hơi, tay nhỏ vội vàng bịt tai lại. Cậu biết Dương Dương lại quên lời…
Cố Hạnh Nguyên kinh ngạc nhìn hai đứa nhỏ mặc áo đỏ thì không nhịn được cười!
Hai tên nhóc dở hơi này!
Trước đó một giây vẫn còn mây đen sương mù; một giây sau tiếng kèn vang lên…
Bọn họ cố tình đối lập với lễ đính hôn kiểu Tây của Bắc Minh Thiện sao?
“Ha ha ha… Hạnh Nguyên, em thật sự đồng ý rồi… Anh rất vui vẻ… Bà Vân ——”
Vân Chi Lâm mừng rỡ như điên nói, trong tiếng kèn như sói gào của Dương Dương, anh vui vẻ ôm eo Cố Hạnh Nguyên xoay một vòng lớn…
Những khách mời đều choáng váng…
Chuyện này…
Hai đứa con trai của cậu hai Bắc Minh rõ ràng đối đầu với ba mình…
Vân Chi Lâm gọi tiếng bà Vân kia chắc chắn đâm vào chỗ nào đó trong lòng Bắc Minh Thiện, lúc này sắc mặt anh đã đen như mực.
“Hì hì, mẹ có thích cách chúc mừng hôn lễ của tụi con như vậy không?” Dương Dương thổi kèn đến mặt đỏ tía tai, thổi kèn này đúng là tốn sức mà.
Cố Hạnh Nguyên nghiêm túc nhìn con trai giống như cậu chủ cổ đại, cô nhếch miệng cười nói ——
“Các con đó, đúng là làm cho cho người khác cười——đau bụng! Ha ha…”
Dương Dương cười tủm tỉm gật đầu: “Vậy có phải Dương Dương là niềm tự hào của mẹ đúng không?”
Trình Trình mím môi, độ cong khóe miệng là nụ cười tươi nhất của cậu…
“Dương Dương và Trình Trình đều bé cưng quý giá nhất của mẹ…”
“Ha ha ha!” Vân Chi Lâm cười lớn tiếng ôm eo Cố Hạnh Nguyên: “Chú rất vui, vậy bà Vân, hiện tại anh có thể hôn em không?”
Đúng là cảm động. Mọi người nhìn cảnh này thì mới thật sự có cảm giác tham gia hôn lễ…
Có người trong đám người nhân cơ hội ồn ào: “Hôn đi… Hôn đi…”
Vân Chi Lâm cười cong môi, dịu dàng như nước nâng mặt Cố Hạnh Nguyên lên…
Cố Hạnh Nguyên có chút xấu hổ…
Dưới ánh mắt của mọi người, nhất là đôi mắt như hổ rình mồi của Bắc Minh Thiện, giống như bắn thủng nhiều lỗ lên người cô…
Cô có cũng không thể tránh được, không còn đường lui…
Chỉ có thể mặc kệ mặt Vân Chi Lâm đến gần mình, đến gần…
Tay cô bản năng nắm chặt lại, ngừng thở, cắn môi, cứng đờ nhắm mắt lại ——
Lúc cô đợi nụ hôn không thể nào tránh né kia rơi xuống——
Đột nhiên ——
Ầm!
Giống như tiếng đập vào thứ gì đó.
“A ——” Vân Chi Lâm đau đớn kêu lên.
“A…” Trình Trình khiếp sợ.
“Ôi…” Dương Dương thét chói tai.
“Shii…” Đám người hít khí lạnh.
Gần như đồng thời vang lên…
Đây là tình huống gì vậy?
Cố Hạnh Nguyên vội vàng mở mắt, một khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ đột nhiên đập vào mắt cô!
Bắc Minh Thiện?!
Vân Chi Lâm định hôn một cái nhưng không hôn được. Trước đó anh đến gần Cố Hạnh Nguyên cũng đã hoàn toàn mở khóa kíp nổ chôn trong lòng Bắc Minh Thiện ——
Hơn nữa vẻ mặt Cậu hai Bắc Minh điên cuồng nhanh như chớp đánh ngã Vân Chi Lâm!!
Anh trừng mắt nhìn về phía Vân Chi Lâm: “Trên đời này, ngoại trừ tôi thì không ai có thể chạm vào cô ấy!!”
Cố Hạnh Nguyên giật mình! “Chi Lâm…”
Cô bản năng kêu lên, trơ mắt nhìn khóe miệng Vân Chi Lâm bị đánh đến chảy máu.
Bắc Minh Thiện thấy cô đi về phía Vân Chi Lâm thì càng ghen tỵ!
Một tay anh kéo cô vào lòng gầm nhẹ nói: “Không được đi!”
“Bắc Minh Thiện! Anh làm gì vậy, buông tôi ra ——”
Cô dùng sức hất tay anh ra nhưng anh lại thô bạo ôm chặt cô vào lòng…