Mục lục
Nhiệm vụ sinh đẻ – full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiệm Vụ Sinh Đẻ CHƯƠNG 137: HỒI ỨC ÁC MỘNG

“Vậy thì… chắc chắn có một người…” Cô chợt nhớ tới lúc ở Tây Ban Nha, cô từng nghe nói đến kiến trúc sư thiên tài của châu Âu V.Q mười năm trước, chẳng lẽ… đó mới là ánh trăng sáng của anh?

Chẳng lẽ…

Đó là nguyên nhân anh nhất quyết không yêu không cưới.

Trong lòng cô lạnh buốt.

“Không được nói sang chuyện khác, trả lời tôi!” Ánh mắt anh lóe lên chút buồn bực không tên, giống như bị người ta nhìn thấu, nhưng mà anh lại che giấu tốt vô cùng: “Tôi hỏi cô, rốt cuộc cô có bỏ được Bắc Minh Diệp Long không, có bỏ được ánh trăng sáng của cô không?”

Ánh mắt cô lóe lên, bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho không còn đường lui nữa, cô nhìn anh chăm chú, cuối cùng, cô từ bỏ không muốn tranh cãi nữa. Bởi vì sau khi cô quyết định xuất ngoại, cô đã biết, mặc dù ánh trăng sáng của Bắc Minh Thiện là ai đi chăng nữa cũng không còn quan trọng.

Thế là cô cười, vẻ mặt trào phúng…

“Tôi có quyền không bỏ à?”

“Không có!” Anh đáp lại thẳng thắn.

“Vậy thì thôi.” Cô nhún vai, khóe môi đượm vẻ cay đắng khó mà nhận ra: “Tôi từng cẩu thả với chú hai của Diệp Long như thế, vậy sau này, anh cảm thấy tôi có thể đôi mặt với ánh trăng sáng tinh khiết trong lòng được hay sao?”

Chỉ sợ rằng cả đời này khó mà đối mặt. Đặc biệt là khi cô biết, hóa ra vì cô, Diệp Long đã giúp cô giành lấy Cố thị, tập trung toàn bộ họ hàng… nhưng cuối cùng lại thất bại thảm hại.

Thử hỏi Bắc Minh Thiện có thể làm được không? Cũng có thể dốc hết vì cô sao?

Không thể nào.

Trong lòng cô, vào lúc này đây cô mới bừng tỉnh lại, cô đã từng buông tay với một Diệp Long thâm tình với cô đến vậy.

Thậm chí cô phải tự hỏi lại chính mình, năm đó lúc Cố Anh Thư xen vào giữa cô và Diệp Long, tại sao cô lại chọn lặng lẽ rời đi? Tại sao cô lại không kiên trì hơn một chút? Tại sao cô lại dễ dàng buông tay như vậy?

Bây giờ nhớ lại, cô chỉ biết cười khổ, vì Vũ Xuân, vì Cố Anh Thư, vì nhà họ Cố, cô dễ dàng buông tha hạnh phúc đến vậy.

Lẽ nào như Diệp Long nói, là vì cô không đủ yêu anh?

Cố Hạnh Nguyên liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng bất giác thấy đau… cô bỏ qua Diệp Long mà tiếc nuối đến thổn thức, ưu thương khó dứt, nhưng đối mặt với Bắc Minh Thiện, cô lại thấy đau lòng…

Quả nhiên, lời còn chưa dứt, cô đã thấy khuôn mặt anh tuấn của Bắc Minh Thiện tối sầm.

“Cẩu thả?” Anh cắn răng từng chữ một: “Cô hình dung quan hệ giữa cô và tôi như thế sao?”

Cô trào phúng cong môi: “Nếu không thì sao? Một người chỉ thích làm người đàn ông của tôi, xem làm tình là yêu, anh không thấy hai chữ cẩu thả thích hợp với mối quan hệ giữa chúng ta hơn sao?”

Cô vẫn thoải mái đáp, gân xanh trê trán anh hiện rõ.

Cô cũng biết, lời nói của cô càng khiến cho anh ta nổi điên hơn là lời của con trai.

“Được, ánh trăng sáng của cô thì thuần khiết, tôi thì cẩu thả phải không?” Anh nghiến răng nghiến lợi giống hệt như một người chồng ghen tuông, chỉ có điều anh sẽ không thừa nhận: “Vậy tôi sẽ chờ xem, xem ánh trăng sáng thuần khiết của cô chết như thế nào?”

Dứt lời, Bắc Minh Thiện lạnh mặt, hất tay rời đi, để lại Cố Hạnh Nguyên cô đơn trong đại sảnh…

Không ai biết rốt cuộc đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì.

Cố Hạnh Nguyên cũng không có tâm trạng mà buồn vui vô cớ, cô chỉ lo cho hai đứa nhỏ, lo Trình Trình bị người ta vạch trần, lo Dương Dương sẽ làm lớn chuyện lên…

Nhưng mà hai đứa nhóc này đâu rồi?

Dương Dương bị Trình Trình lôi kéo về phòng ngủ của mình.

Ầm một tiếng, Trình Trình đóng mạnh cửa lại.

Xưa nay Trình Trình vẫn được di truyền sự bình tĩnh của ba, nhưng vào giây phút đó suýt chút nữa cậu bé đã bị Dương Dương làm cho tức chết.

Thế là Trình Trình ném mạnh Dương Dương lên trên giường…

“Trời ơi, Bắc Minh Tư Trình anh nhẹ nhàng một chút được không. Đầu em bị va đến choáng váng rồi này!” Dương Dương mềm oặt nằm trên giường. Lăn thêm hai vòng, cái đầu nhỏ lắc lư, hơi choáng: “Cũng không ngờ đấy, bình thường nhìn anh thân sĩ là vậy, không ngờ khi thô lỗ lại y hệt như người cha đáng ghét kia…”

Trình Trình kéo khẩu trang xuống, híp mắt nhìn lướt qua người em đang quở trách mình không tim không phổi.

“Cố Dương Dương, em không thấy mẹ đến, sau đó anh Long đến và ba cũng ở đó à? Giờ là lúc nào rồi mà em còn đổ dầu vào lửa? Em muốn cho tất cả mọi người trong thiên hạ này biết hóa ra Bắc Minh Tư Trình anh lại là một thằng nhóc tệ hại như vậy sao? Em mất mặt còn không nói, em muốn ném luôn mặt mũi của anh à?”

Trình Trình nổi giận thật, tối qua đồ ngốc Dương Dương này bắn nước tiểu lên mặt người giúp việc thì không nói, giờ còn muốn đối nghịch với ba. Thằng bé không biết xem thời thế sao. Rốt cuộc nó muốn gây ra bao nhiêu rắc rối mới cam lòng?

Lúc này đây, đột nhiên Trình Trình cảm thấy, mang Dương Dương về nhà Bắc Minh đúng là một sai lầm! Sai lầm tai hại!

Để giữ lại một hồi ức tốt đẹp trước khi cậu xuất ngoại sao? Cái này là ác mộng thì có! Ác mộng.

“Này! Bình tĩnh! Bắc Minh Tư Trình bình tĩnh đâu mất rồi?” Dương Dương còn dội thêm một gáo nước lạnh: “Chỉ làm mất mặt anh một chút thôi mà, cũng đâu thiếu mất cánh tay miếng thịt nào, anh hẹp hòi thế làm gì?

Trình Trình tức giận đến mức muốn bóp chết thằng nhóc này!

Vừa giật bím tóc dài trên đầu xuống, trừng mắt nhìn Dương Dương: “Thằng ngốc kia! Rốt cuộc em có biết vấn đề ở đâu không? Mẹ đến đây cũng là vì em! Rồi anh Long đến là vì mẹ! Em không thấy sắc mặt của ba rất khó coi à? Có phải em muốn làm ba nghi ngờ anh không, sau đó liên lụy đến mẹ nữa?”

Dương Dương nằm úp sấp trên giường, bị Trình Trình hung dữ như thế, hình như đầu óc cũng dần có phản ứng lại.

“À… ba không nghi ngờ mà…”

“Cái dáng vẻ vừa rồi của em có phải là chuyện mà Bắc Minh Tư Trình anh có thể làm được không? Em không biết chú ba đã bắt đầu nghi ngờ rồi à? Không phải anh đã nói với em, chú ba nói anh là người hai mặt, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy là hai người sinh đôi thôi.”

Hai người sinh đôi, hai người! Dương Dương có hiểu được tính chất nghiêm trọng nếu chuyện đó bị vạch trần hay không?

“…” Dương Dương bĩu môi, vẻ mặt rất uất ức: “Ai bảo anh Long đẹp trai như mặt trắng nhỏ thế làm gì, em không thể chấp nhận được có người còn đẹp hơn em… huống chi anh ấy còn không biết tốt xấu mà ôm anh, Bắc MinhTrình Trình, em cứu anh mà…”

Trình Trình không nhịn được lườm một cái: “Cố Dương Dương, rốt cuộc em có hiểu mặt trắng nhỏ nghĩa là gì không hả?” Em không thích anh Long chỉ vì người ta trắng trẻo đẹp trai hơn em? Em còn không ngại mà nói là cứu anh? Em lo anh bị người ta vạch trần thì e cũng không nên tùy tiện gọi một người giúp việc tới ôm anh chứ?”

Trình Trình rối loạn trong gió.

Đúng nhỉ, cậu đưa Dương Dương về nhà mà. Cũng là cậu nhắn tin cho mẹ.

Nhưng mà cậu cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này… cậu không ngờ lại liên lụy đến mẹ.

Thằng nhóc Dương Dương này không thể an phận một chút sao?

“Hả? Là lỗi của em sao?” Dương Dương nhướng mày lên, cái đầu nhỏ đấm đấm trong ổ chăn: “Vậy anh nói xem nên làm sao bây giờ, Bắc Minh Tư Trình…”

Trình Trình lạnh mặt, giờ mới dần dần bình tĩnh lại: “Em không nghe thấy ba nói gì à, phạt em đóng cửa suy ngẫm lỗi lầm, không cho phép xuống lầu ăn cơm.”

Cơ thể nhỏ bé của Dương Dương run rẩy: “…Không ăn cơm em sẽ đói bụng đến gầy…”

“Đói bụng gầy đi sẽ không đẹp trai, sau đó Triệu Tĩnh Nghi sẽ không thích em nữa phải không?” Trình Trình lạnh lùng nói tiếp lời cậu nhóc, vừa cởi cái váy dài trên người, vừa nguýt Dương Dương một cái: “Lý do này em từng sử dụng rồi.”

Dương Dương mở to hai mắt: “Bắc Minh Tư Trình anh out lắm, bởi vì em đã không thích Triệu Tĩnh Nghi nữa rồi. Em phát hiện ra em thích hoa khôi lớp bên cạnh hơn…”

Khóe miệng Trình Trình cứng đờ, cậu trừng mắt nhìn Dương Dương một lát mới nghẹn được một câu: “Cố Dương Dương, sớm muộn gì em cũng hối hận vì sự phong lưu của mình.”

Trình Trình không thể không nghi ngờ, thằng nhóc này là con của ba mẹ thật sao? Không phải là của chú ba chứ? Nhưng mà mặt của Dương Dương giống mình như đúc mà.

Dương Dương chớp đôi mắt nghi ngờ, mày nhỏ nhăn lại: “Này, Bắc Minh Tư Trình, anh nói cái gì em không hiểu? Phong lưu nghĩa là gì?”

“Em đi với chú ba mấy ngày mà còn không hiểu phong lưu là sao hả?” Trình Trình mím môi, cậu phát hiện ra nếu mình còn nói tiếp thì bình tĩnh mà cậu xây dựng suốt năm năm sẽ bị phá hỏng mất.

“Đi với chú ba thì phải biết phong lưu là gì à? Rốt cuộc anh có ý gì vậy? Không được bắt nạt em ít chữ. Nói nhanh lên, phong lưu là gì, em phải biết.” Dương Dương quệt miệng, được đà lấn tới. Mặc dù cậu nhóc biết ít chữ, nhưng cậu cũng chăm chỉ hiếu học, không ngại học hỏi người khác, vậy mới là trẻ ngoan.

“…” Trình Trình trắng mắt, cậu thấy nhụt chí quá, bình tĩnh một lúc mới gầm lên: “Phong lưu nghĩa là lưu manh không có phong độ!”

“À?” Dương Dương gãi đầu một cái, ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ ⊙0⊙: “Chẳng trách hoa khôi nọ cứ giậm chân, mắng em là lưu manh rồi ôm mặt chạy…Bắc MinhTrình Trình này, hóa là lưu manh còn phhari có phong độ sao?”

“Phì..” Trình Trình phun máu…

Đứa trẻ lớn lên ở Mỹ thì không dạy nổi  ̄□ ̄. . .

Màn đêm buông xuống.

Ở nhà Bắc Minh tối nay, đèn đuốc sáng choang, bóng người nhốn nháo.

Không phải vì lý do gì cả, là vì cậu hai nhà Bắc Minh ra lệnh, triệu tập toàn bộ người nhà, không có ngoại lệ.

Chỉ là không ai ngờ rằng…

Ngay cả nhân vật đứng đầu thành phố A-thị trưởng Bùi và thiên kim Bùi Huyền Kim cũng đến thăm nhà.

“Ông Bùi, haha, hiếm khi ông tự đến.” Ông cụ Bắc Minh nhìn thấy thị trưởng Bùi thì tươi cười ra chào hỏi.

“Anh Chính khách sáo, tôi cũng bất ngờ, không ngờ lần này cậu hai lại gọi hai cha con tôi đến ăn một bữa cơm chúng, nói chuyện hôn sự đấy.” Thị trưởng Bùi cười cong mặt mày.

“Hahaha, vậy à, thằng hai có thể nghĩ thông suốt là tốt.” Đêm nay, ông cụ Bắc Minh cũng thấy bất ngờ, mặc dù không hiểu thằng hai bị làm sao, chịu gọi cha con nhà họ Bùi tới ăn cơm nhưng mà ông vẫn thấy vui mừng.

Sắp bắt đầu ăn tối.

Mọi người ngồi xuống cả bàn.

Cố Hạnh Nguyên được sắp xếp ngồi bên cạnh Bắc Minh Thiện. Cô thấy cha con nhà họ Bùi cũng xuất hiện ở đây thì hơi thấy nghi ngờ và bất an.

Lúc Bùi Huyền Kim nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên, cô ta hơi đổi sắc, nhưng xuất thân danh môn nên cô ta che giấu tốt vô cùng.

Trong bữa tiệc, Bắc Minh Thiện không hề che đậy sự dịu dàng chăm sóc với Cố Hạnh Nguyên, làm cho mọi người ở đây đều kinh ngạc…

“Nào, ăn cơm thôi.”

“Hạnh Nguyên, đây là cá muối cao cấp năm nay mới được đưa tới, em ăn thử đi.”

“Hạnh Nguyên, anh lấy xương ra cho em rồi, yên tâm mà ăn.”

“Hạnh Nguyên, ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn…”

Không ai dám tin đây là lời mà Bắc Minh Thiện có thể nói ra, Cố Hạnh Nguyên bị động nhận lấy, thậm chí anh càng cưng chiều, lòng cô càng thấy đau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK