Dương Phàm cười nói: "Em phải biết trên trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí cả."
Tô Mộng Dao mỉm cười tự hào, nói: "Công ty của em có nhà ăn, buổi trưa có thể ăn thoải mái, hay là chút nữa em dẫn anh đi ăn bữa trưa miễn phí để mở mang tầm mắt nhé."
Dương Phàm: "..."
"Nói chuyện chính đi, em buồn vì chuyện gì vậy?" Dương Phàm nghiêm túc hỏi.
Tô Mộng Dao bình tĩnh nói: "Anh có biết nhà họ Mã đã xảy ra chuyện không?"
Dương Phàm vuốt vuốt cằm, làm sao hắn không biết được, chuyện đó do hắn gây ra mà.
"Công ty em có một hạng mục hợp tác với nhà họ Mã trị giá 30 triệu, vốn dĩ tháng này phải thanh toán, nhưng giờ lại xảy ra chuyện này, những cổ đông kia bắt đầu chơi xấu, trực tiếp mang một mảnh đất trống ở sông Đông Sa đến để bù tiền.”
"Anh cũng biết đất ở đó không có giá trị phát triển nào cả, làm sao đáng giá 30 triệu."
"Nhưng bây giờ trong tình huống này, còn có thể có cách gì."
"Chú hai của em đã lợi dụng tình huống này, lấy lý do là em làm tổn hại lợi ích của công ty, giật dây các cổ đông muốn cách chức em."
Nói đến đây, Tô Mộng Dao thở dài.
Dương Phàm khuyên: "Nếu không vui thì đổi công ty đi, anh để em làm chủ tịch tập đoàn Hồng Hạo được không?"
Tô Mộng Dao mỉm cười không để ý, theo cô ấy thấy, lần trước ký được hợp đồng với tập đoàn Hồng Hạo là vì Đường Ngữ Yên làm thư ký ở đó.
Anh chàng này thực sự coi mình là ông chủ của tập đoàn Hồng Hạo ư.
"Thực ra, không phải em không nỡ từ bỏ vị trí này, chỉ là đã điều hành vài năm nên em cũng có chút tình cảm với công ty, thấy mọi thứ sắp tốt hơn thì bỗng nhiên lại xảy ra sự việc như vậy."
Dương Phàm đang định nói chuyện thì cửa văn phòng bị đẩy ra.
"Tô Mộng Dao, nếu không đủ năng lực thì từ chức nhường chỗ cho người khác đi, cô xem cô đã biến công ty thành ra cái gì rồi."
Tô Phỉ hung hăng bước vào, mắng Tô Mộng Dao một trận.
Dương Phàm xoay người lại thì thấy gia đình Tô Trường Ngọc, theo sau còn có mấy cổ đông đến để hỏi tội.
"Từ chức đi, cứ tiếp tục như vậy thì tiền của tôi sẽ mất hết."
"Đúng, tôi cũng không quan tâm đến lợi ích của công ty nữa."
"Lấy tiền của chúng tôi để mua một mảnh đất tồi tàn không phải là một trò đùa sao?"
Mỗi người một câu bắt đầu chỉ trích Tô Mộng Dao.
Tô Mộng Dao cảm thấy rất uất ức, trước đây lúc cô ấy tiếp quản tập đoàn Tô Thị, tập đoàn đã rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc.
Nhờ sự chấn chỉnh kịp thời của cô ấy mà công ty mới bắt đầu có lợi nhuận, bây giờ cô ấy lại lấy được hợp đồng với tập đoàn Hồng Hạo, trước mắt công ty cũng sắp phát triển.
Những người này không hề nhắc đến những công lao trước đó, mới có chút chuyện xảy ra thì lại chạy tới để châm ngòi ly gián, đổ hết lỗi lầm lên người cô ấy.
Cũng không có gì lạ, khi cô ấy tiếp quản công ty, cô ấy đã sa thải rất nhiều nhân viên dựa vào mối quan hệ để vào làm, vì vậy cũng đắc tội không ít người.
Dương Phàm vừa định chào hỏi, dù sao hắn cũng được coi là thành viên trong gia đình.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói, Tô Phỉ đã ra vẻ khinh thường nói: "Lửa cháy đến nơi mà vẫn còn thời gian để ngồi trò chuyện tình cảm trong văn phòng, nếu cô nói chuyện với Mã thiếu, tôi sẽ không nói gì, có lẽ người ta còn giúp được."
"Còn với tên phế vật này, không lẽ cô còn mong chờ hắn giúp đỡ?"
Dương Phàm cười khinh thường, bỏ ý nghĩ muốn chào hỏi.
Lúc này, bên ngoài văn phòng lại có thêm hai người bước vào, là Tô Trường Lâm và Dương Ngọc Lan.
Dương Ngọc Lan vừa vào cửa đã mắng: "Làm gì vậy, sao lại đối xử với con gái tôi như vậy, dù sao, nó vẫn là chị của cô, Tô Phỉ cô có chút phép tắc nào không."
"Con gái tôi tán tỉnh ai thì liên quan gì đến cô?"
Tô Phỉ bị nói cho nghẹn lời, vội vàng nói sang chuyện khác: "Tôi không quan tâm cô ta tán tỉnh ai, công ty xuất hiện vấn đề lớn như thế, dù sao cũng phải đưa ra lời giải thích."
"Công ty nào không có vấn đề? Sao lúc con gái tôi nhận được hợp đồng từ tập đoàn Hồng Hạo thì các người không lên tiếng đi?"
"Đó là điều cô ta nên làm..."
Thấy mọi người tranh cãi, Tô Mộng Dao lớn tiếng nói: "Được rồi, đừng tranh cãi nữa, đang ở công ty mà làm ầm ĩ như thế còn ra thể thống gì nữa."
Cô ấy nhấc điện thoại bàn lên nói với thư ký bên ngoài: "Thông báo cho toàn thể cổ đông, triệu tập cuộc họp cổ đông."
Sau khi cúp điện thoại, cô ấy nói với mọi người: "Các người vào phòng họp đợi đi."
Đám người Tô Trường Ngọc hậm hực, tức giận đùng đùng rời đi.