Mục lục
Nháp - Tuyệt Thế Long Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bốn người rời đi, Tề Phong trở về phòng.

Dương Phàm cùng Tô Mộng Dao vừa đi tới cửa biệt thự, xe của Lý Thi Thi đột nhiên dừng lại.

“Làm sao mà anh biết được cửu châm thập nhị nguyên? Có phải anh đã lén lút học được phải không?”

Lý Thi Thi hạ cửa kính xuống, hung hăng hỏi.

Lén lút học được? Đầu óc của người phụ nữ này thật sự không có vấn đề đó chứ? Lén lút học mà còn dám châm cứu cho người khác sao?

Dương Phàm cười nói: “Cô có biết dịu dàng có nghĩa là gì không?”

Lý Thi Thi lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn: “Ý anh muốn nói là tôi rất hung dữ?”*

*Hung dữ và ngực đồng âm trong tiếng Trung

Dương Phàm chậm rãi liếc nhìn về phía ngực của cô ấy: “Không có nha, nhỏ như vậy có gì để đáng nói đâu!”

Lý Thi Thi lập tức nóng giận: “Anh đang nói ai nhỏ vậy? Tôi từng làm mẫu ảnh cho một thẩm mỹ viện nâng ngực đấy!”

Cô thật sự rất tức giận, suýt chút nữa tự mình khoe ra.

Dương Phàm cười khúc khích: “Người mẫu à? Là ảnh chụp trước khi phẫu thuật phải không?”

“Anh... anh thật không biết xấu hổ.” Lý Thi Thi nhịn không được mà hét lên.

Đồng thời, cô ấy liếc sang nhìn Tô Mộng Dao đang đứng một bên, trong đầu thầm so sánh.

Dương Phàm cười nói: “Nhưng dù sao thì như vậy đối với cô cũng tốt, chỉ là sau này cùng người khác đi ăn cơm, đừng nên nói nhiều làm gì.”

“Vừa kéo cổ áo xuống một chút, người ta đã biết cô muốn chia tiền ăn rồi.”

Sắc mặt Lý Thi Thi tái nhợt, gần như nghiến răng nghiến lợi, không nói gì nữa, đóng cửa sổ lại, nhanh chóng lái xe rời đi.

Dương Phàm chỉ muốn chọc giận cô ấy mà thôi, nếu không ở đây hỏi lung tung, làm phiền người khác.

Tô Mộng Dao theo Dương Phàm vào nhà.

Vừa ngồi xuống, Tô Mộng Dao liền hỏi: “Anh còn biết chữa bệnh sao?”

Dương Phàm cười nói: “Tôi cái gì mà chả biết.”

“Cô ấy được mệnh danh thần y ở Long Quốc, anh nhất định muốn làm mất lòng cô ấy như vậy, có nên không?” Tô Mộng Dao có chút nghi hoặc hỏi.

Dương Phàm cười nói: “Làm mất lòng? Tôi chỉ đang chỉ dạy một chút để cô ấy tiến bộ hơn thôi.”

Tô Mộng Dao không biết cửu châm thập nhị nguyên khó như thế nào, cô ấy chỉ đơn giản nghĩ có lẽ lần này hẳn là trùng hợp.

Suy cho cùng, nếu y thuật của Dương Phàm thật sự tốt hơn Lý Thi Thi thì sao hắn không nổi tiếng chứ?

Lý Thi Thi là thần tượng của vô số phụ nữ ở Long Quốc.

Cô ấy không chỉ có xuất thân tốt mà năng lực cũng rất xuất chúng, cô ấy đã được mệnh danh là thần y từ khi còn rất trẻ.

Dương Phàm không hề bận tâm về vấn đề này nữa, hỏi Tô Mộng Dao: “Hôm nay cô có muốn ngủ lại không?”

Tô Mộng Dao trợn mắt, có chút mỉa mai trả lời: “Làm sao có thể như vậy? Tôi đây làm sao có thể trì hoãn việc tốt của anh được.”

Dương Phàm nhìn Tô Mộng Dao, nhếch mép cười.

“Không phải ở cùng nhau càng tốt hơn sao?”

Tô Mộng Dao nhìn hắn, nói: “Anh đúng là không biết xấu hổ mà.”

Dương Phàm nói: “Thật ra ý tứ cũng giống nhau cả thôi, nhưng tôi không phải đạo đức giả như vậy.”

“Nghĩ chút đi nào, “người đẹp làm quen nhé”, “làm bạn gái của anh nha”, “gả cho anh nhé”, ý nghĩa của những câu này cuối cùng không phải cũng là “chúng ta ngủ cùng nhau nhé” hay sao?”

Tô Mộng Dao nhăn mặt nói: “Cho nên có phải đàn ông mấy anh nhìn thấy người đẹp là liền muốn cùng người ta lên giường?”

Dương Phàm cười nói: “Tôi với bọn họ tất nhiên là không giống nhau rồi, tôi không những lên giường mà còn muốn thử ở sofa, phòng bếp và ban công.”

Mới nghe ý đầu tiên, Tô Mộng Dao còn cho rằng hắn là người tốt, nhưng sau khi nghe những lời tiếp theo, cô ấy đột nhiên mất bình tĩnh.

“Thật vô liêm sỉ!” Tô Mộng Dao không nhịn được mà mắng: “Anh có thể đừng có những suy nghĩ bẩn thỉu như vậy được không?”

Dương Phàm cười nói: “Làm người quá trong sạch, khác gì con cá khô?”

Tô Mộng Dao không thèm để ý tới Dương Phàm nữa, bắt đầu nhìn xung quanh.

Dương Phàm hỏi: “Cô đang nhìn cái gì?”

Tô Mộng Dao quay lại nói: “Để tôi xem có người phụ nữ nào mang đến một tấm séc và nói với tôi rằng “Cầm lấy năm trăm vạn và rời xa con trai của tôi”.”

Dương Phàm khóe miệng co giật, người con gái này quả nhiên không phải người tốt, chỉ vì năm trăm vạn mà có thể bỏ qua người đàn ông tốt như hắn sao?

Dương Phàm cười nói: “Vậy thì tôi không thể nào đồng ý!”

Tô Mộng Dao nghe xong có chút vui mừng, tên này ắt hẳn là cũng để ý đến cô.

Nhưng câu nói tiếp theo của Dương Phàm khiến sắc mặt của cô ấy đột nhiên thay đổi: “Năm trăm vạn để cô rời đi có lẽ là hơi nhiều rồi?”

Tuy biết rằng chỉ là lời nói đùa nhưng Tô Mộng Dao vẫn cảm thấy không vui.

Đôi mắt cô mở to tràn ngập phẫn nộ: “Tôi tức giận rồi đó.”

Dương Phàm cười nói: “Vừa hay, tôi cũng tức giận, vậy chúng ta hòa nhé!”

Tô Mộng Dao dở khóc dở cười, lạnh nhạt nói chuyện một lúc rồi rời đi.

Chẳng còn cách nào, anh chàng Dương Phàm này quả thật không biết cách nói chuyện, lần nào cũng khiến cô ấy tức chết đi được.

Không lâu sau, Đường Ngữ Yên tan làm về.

Cô mua hai túi đồ ăn lớn, vào nhà chưa kịp thay quần áo đã sắp xếp đồ vào tủ lạnh.

Loay hoay một hồi, cô bắt đầu nấu ăn.

Nhìn đôi chân thon dài bận rộn của cô, Dương Phàm không khỏi thở dài: Với dáng người như thế này, không mặc bộ đồng phục nữ sinh Nhật Bản ở nhà thật là đáng tiếc.

Sau bữa tối, hai người chưa kịp trò chuyện thì điện thoại của Dương Phàm đã reo lên.

Dương Phàm sững sờ khi thấy cuộc gọi từ Tô Mộng Dao.

“Bây giờ đã thấy nhớ tôi rồi à?” Dương Phàm cười tươi, bắt máy.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói kỳ lạ: “Dương Phàm, vợ của mày đang ở trong tay tao, trong vòng mười phút mày phải đến núi Liên Thanh, nếu không mày chờ nhặt xác đi!”

Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Dương Phàm vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, lái xe thẳng đến núi Liên Thanh.

Hơn hai mươi phút sau, Dương Phàm đã tới chân núi.

Điện thoại lại vang lên: “Đi theo con đường phía trước, tao đợi mày.” Nói xong, hắn cúp máy.

Dương Phàm khẽ mỉm cười rồi đi lên.

Đến nửa đường, Dương Phàm đi ngang qua một vùng đá gồ ghề, cuối cùng cũng nhìn thấy một người.

Dưới gốc cây lớn, một người đàn ông trung niên da ngăm đen, lộ ra hàm răng trắng đang ngồi trên một tảng đá.

Hóa ra hắn ta là người da đen, trách sao giọng nói của hắn lại kỳ lạ như vậy.

Người da đen mặc áo choàng của nhà sư, khinh thường nhìn Dương Phàm đang đến gần.

Tô Mộng Dao hai tay bị trói, đứng sang một bên, nước mắt lưng tròng.

Nhìn thấy Dương Phàm, cô ấy vùng vẫy, cố gắng phát ra âm thanh.

Vẻ mặt sợ hãi của cô ấy lúc này khiến Dương Phàm cảm thấy đau lòng.

Dương Phàm bước tới.

Người da đen mặc áo hòa thượng đứng lên, hừ lạnh nói: “Xin tự giới thiệu tao là một trong những Bát Đại Kim Cang của La Hán Đường. Tao cho mày một lựa chọn, mày muốn chết như thế nào thì nói đi.”

Dương Phàm cười lạnh: “Hắc thí chủ, ấn đường của mày đã đen lắm rồi, e là sắp gặp họa sát thân.”

Lời này vừa nói ra, Tô Mộng Dao ở một bên gần như bật cười thành tiếng.

Đây rốt cuộc có phải là cuộc nói chuyện bình thường không? Một người da đen thui như thế rồi, còn có thể nhìn thấy ấn đường của hắn ta chuyển sang màu đen nữa sao?”

“Trả lời sai, vậy tao sẽ cho mày tận mắt chứng kiến thê tử của mày chết như thế nào, sau đó thuận tay tiễn mày đi đầu thai luôn.”

Dương Phàm nhìn thoáng qua có thể nhận ra cái tên Bát Đại Kim Cang của La Hán Đường này là võ giả đang ở đỉnh cấp của Luyện Khí.

Chỉ mới là Luyện Khí Cảnh nhỏ bé mà cũng mơ giết hắn? Quả nhiên không biết lượng sức mình.

Tô Mộng Dao ở một bên vẻ mặt tuyệt vọng, hét lớn với Dương Phàm: “Ah....!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK