"Cậu trai trẻ, cậu có thể dạy tôi bộ kỹ thuật châm cứu này không? Tôi sẽ trả 100 triệu tiền học phí." Ánh mắt Lạc Thanh Dương đầy mong đợi hỏi Dương Phàm.
Mặc dù phí khám bệnh của Lão Lạc không cao, nhưng rất nhiều gia đình giàu có sẵn sàng trả một số tiền lớn để bày tỏ lòng biết ơn và tạo quan hệ tốt với ông ấy.
Cứ như vậy, Lạc Thanh Dương đã tích lũy được rất nhiều của cải, bỏ ra 100 triệu cũng không thành vấn đề.
Cộng với việc ông ấy cố chấp theo đuổi y thuật, cho nên việc tiêu tiền đối với ông ấy không phải có đáng hay không, chỉ cần có thể học được y thuật tốt, cho dù tán gia bại sản ông ấy cũng không tiếc.
Ngay khi vừa nói ra câu này, mọi người xung quanh đều rất sốc.
Trương Nguyệt Anh ngơ ngác nhìn Dương Phàm, không ngờ y thuật của Dương Phàm thậm chí còn cao siêu hơn Lạc Thanh Dương.
Lạc Thanh Dương là ai cơ, ông ấy là người đứng đầu giới y học cổ truyền Trung Quốc ở Giang Thành đấy.
Một người đã đạt giải nhất trong cuộc thi học thuật ở tỉnh Đông Hải.
Tô Mộng Dao cũng biết Dương Phàm không hề đơn giản, chỉ một bộ châm pháp đã có giá hàng 100 triệu, đúng là vượt quá sức tưởng tượng của cô ấy.
Thế này thì cần gì phải kinh doanh nữa, mở trung tâm thu nhận học trò không phải tốt hơn à?
Người thanh niên mang theo hòm thuốc càng kinh ngạc hơn, hắn ta không biết Quỷ Thủ ba mươi sáu châm là gì, nhưng nhìn kỹ thuật châm kim của Dương Phàm và vẻ mặt thành thạo điêu luyện của hắn, hắn ta cũng đoán Dương Phàm nhất định không đơn giản.
Tài nghệ y học chắc phải cao hơn Lạc Thanh Dương.
Hắn ta đột nhiên cảm thấy trên mặt có cảm giác nóng rát, lúc đầu hắn ta còn tưởng Dương Phàm sẽ kính nể danh tiếng của Bách Thảo Đường nhà mình cho nên hắn ta nói mấy câu mà Dương Phàm cũng không dám trả lời.
Không ngờ người ta che giấu bản thân, hoàn toàn khinh thường việc nói chuyện với hắn ta.
Bây giờ Lão Lạc cũng bị y thuật của chàng trai trẻ này chinh phục, vậy mà vừa rồi hắn ta còn chế nhạo người ta đấy.
Dương Phàm khẽ cười nói: "Lão Lạc khách sáo quá rồi, ông muốn học thì tôi sẽ dạy cho ông, nói đến học phí thì hơi quá."
Lúc Huyền Cơ đạo trưởng truyền thụ y thuật cho Dương Phàm cũng không nói không thể truyền ra ngoài, con người Lão Lạc lại rất tốt, giá trị con người vài tỷ nhưng vẫn kiên trì đưa ra mức phí khám bệnh tại nhà chỉ vài chục đồng.
Sử dụng y thuật để chữa bệnh cứu người đương nhiên là điều không thể tốt hơn.
Cơ thể Cao Đại Cường sẽ phải mất một thời gian mới hồi phục, nên Dương Phàm đã giải thích lại một lượt nguyên lý châm cứu, góc độ châm kim và trình tự châm kim cho Lão Lạc.
Đều là người trong nghề cho nên nói một chút đã hiểu.
Lão Lạc liên tục ghi chép lại, còn dự định quay về sẽ tập luyện.
Ông ấy còn lưu số điện thoại của Dương Phàm để thuận tiện hỏi han lỡ như sau này có thắc mắc gì.
Lúc hai người đang nói chuyện với nhau, Cao Đại Cường đã ngồi bật dậy.
Cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể, Cao Đại Cường ngạc nhiên nhìn Dương Phàm: "Bệnh của tôi đã khỏi rồi à?"
Dương Phàm khẽ gật đầu, cũng thu hồi tất cả châm bạc lại.
Vốn dĩ anh ta nằm trên giường đã ba năm rồi, các cơ bắp cũng bị teo nghiêm trọng, dầu gì cũng phải mất một thời gian mới hồi phục được.
Nhưng Cao Đại Cường có thể chất hàn băng, đương nhiên khác hẳn với người bình thường, cộng thêm có Quỷ Thủ ba mươi sáu châm của Dương Phàm kích thích, hiện giờ anh ta hoàn toàn không khác gì người bình thường.
Ở một bên, Trương Nguyệt Anh bật khóc khi thấy con trai đã lấy lại được khả năng cử động, nước mắt trào ra, bà ấy bước tới ôm lấy con mình, nghẹn ngào khóc thét lên.
Nhiều năm qua, bà ấy vừa phải đi sớm về khuya để đi làm kiếm tiền chữa bệnh, vừa phải chăm sóc con trai, cảm xúc gần như đã đến bờ vực sụp đổ rồi.
Nhưng hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến hai mẹ con ôm nhau khóc lớn.
Một lúc lâu sau, Cao Đại Cường vỗ nhẹ vào lưng mẹ mình rồi xuống giường.
Anh ta đến trước mặt Dương Phàm, quỳ phịch xuống đất.
“Cảm ơn Thần y đã cứu mạng.”