Dương Phàm đúng là vô tâm, tắm rửa xong liền đi ngủ.
Sáng hôm sau, khi Dương Phàm thức dậy, cũng không hề vội vã tu luyện mà bước ra khỏi phòng muốn phá vỡ tình huống xấu hổ này.
Chỉ là khi bước ra khỏi phòng ngủ, hắn mới phát hiện Đường Ngữ Yên đã ra ngoài, trên bàn ăn đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho hắn.
Để tránh xấu hổ, Đường Ngữ Yên đã dậy sớm hơn nửa tiếng so với bình thường.
"Cô gái ngốc."
Dương Phàm cười khổ rồi trở về phòng tu luyện.
Sau khi hoàn thành việc tu luyện hôm nay, Dương Phàm tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi vào bàn và bắt đầu ăn sáng.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Dương Phàm lấy điện thoại ra, nhìn thấy là Tô Trường Lâm gọi tới, hắn nhanh chóng ấn nút trả lời.
"Tiểu Phàm, cháu đã tìm được việc làm chưa? Gần đây không thấy cháu đến chỗ chú chơi."
Nghe Tô Trường Lâm nói vậy, Dương Phàm xấu hổ cười cười, đành tìm đại một lý do cho qua chuyện.
"Dạ, cháu vừa tìm được việc làm, gần đây lại không tiện xin nghỉ phép, chờ cháu tan làm, cháu sẽ đến thăm chú."
Tô Trường Lâm thở dài, nói với Dương Phàm: "Gần đây có chút chuyện xảy ra ở công ty, có thời gian thì đến tâm sự với Mộng Dao nhé, dạo này con bé phải chịu rất nhiều áp lực."
Dương Phàm hỏi: "Chú, xảy ra chuyện gì vậy?"
Tô Trường Lâm trả lời: "Chỉ là chuyện của công ty thôi, khi nào rảnh rỗi, cháu khuyên Mộng Dao một chút, con bé này từ nhỏ đã nghe lời con."
Tô Trường Lâm đương nhiên không nghĩ Dương Phàm có thể giúp đỡ giải quyết vấn đề của công ty nên không nói cho Dương Phàm biết chuyện.
Dương Phàm cũng không hỏi thêm gì, chỉ đồng ý rồi cúp máy.
Từ nhỏ hắn đã sống ở nhà họ Tô, nếu nhà họ Tô có việc gì đương nhiên hắn phải giúp đỡ.
Sau khi ăn xong, hắn không gọi điện cho Tô Mộng Dao mà đi thẳng đến tập đoàn Tô Thị.
Lúc đến văn phòng trên tầng cao nhất, Dương Phàm gõ cửa rồi bước vào.
Tô Mộng Dao đang ngồi ở bàn làm việc, một tay đặt trên trán, vẻ mặt buồn bã.
Thấy Dương Phàm đi vào, cô ấy gượng cười chào hỏi.
Tô Mộng Dao mặc trang phục công sở trông rất quyến rũ, chỉ có điều, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy hơi mệt mỏi khiến hắn thấy mà thương.
Dương Phàm ngồi đối diện với Tô Mộng Dao, mỉm cười hỏi: "Sao nhìn em tiều tuỵ thế? Công ty đang gặp khó khăn phải không?"
Tô Mộng Dao nhẹ nhàng thở dài mà không nói gì, đôi mắt đẹp của cô ấy như được phủ một lớp sương mù.
"Thôi nào, có chuyện gì không vui thì kể ra đi, để anh đây giúp em vui lên một chút."
Dáng vẻ cà lơ phất phơ của Dương Phàm khiến Tô Mộng Dao dở khóc dở cười, không kiềm được chảy nước mắt.
Dương Phàm lấy hai tờ khăn giấy từ hộp giấy trên bàn làm việc rồi đưa cho cô ấy, vừa cười vừa nói: "Được rồi, có anh đây mà, bất kể là chuyện gì, hôm nay anh đây sẽ giúp em giải quyết."
Tô Mộng Dao nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt, kiềm chế cảm xúc rồi mới nói:
"Xin lỗi, 200 triệu mà em mượn của anh có lẽ phải trả muộn một chút."
Dương Phàm sửng sốt, lúc này mới nhớ ra lúc bọn họ cùng nhau đi vay tiền, hắn đã đưa cho Tô Mộng Dao 200 triệu.
Hắn cười nói: "Ôi trời, có gì phải xin lỗi, em không nói anh cũng quên mất, chỉ có 200 triệu thôi mà, vốn dĩ cũng không định bắt em trả."
Tô Mộng Dao cười khổ, bình thường Dương Phàm khá đáng tin cậy, nhưng khi khoác lác lại hay làm quá.
Chỉ có 200 triệu thôi à? Ha ha, cứ giả vờ như vậy cũng hơi quá rồi đấy.
Tô Mộng Dao biết hắn đã vay 10 tỷ, nhưng đó là vay vẫn phải trả.
Chỉ là cô ấy không biết, hai ngày qua Dương Phàm đã kiếm lời được 5 tỷ, hai ngày tới có thể kiếm thêm vài tỷ từ nhà họ Mã.
Tô Mộng Dao nhìn Dương Phàm, có chút tức giận nói: "Làm em cứ tưởng thật đấy."