Mục lục
Nháp - Tuyệt Thế Long Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường đi, Dương Phàm hỏi Đường Ngữ Yên: “Cô đến từ tỉnh lỵ à? Xem ra phiền phức trên người cô cũng không ít.”
Đường Ngữ Yên hơi cúi đầu thấp giọng nói: “Tôi không ngờ bọn họ vẫn không chịu buông tha cho tôi. Tôi xỉn lỗi vì đã liên lụy đến anh.”
Lúc này cả hai người đều đã hơi đói nên bọn họ vào một nhà hàng lẩu.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Sau đó Dương Phàm mới biết Đường Ngữ Yên là con gái riêng của người đứng đầu nhà họ Đường ở tỉnh lỵ.
Cô bị người trong gia tộc bắt nạt, sau đó mẹ cô qua đời vì bệnh tật, trong cơn tuyệt vọng, cô cùng em trai chạy trốn đến Giang Thành.
Cùng lúc Đường Cương cũng đã mệt mỏi với những tranh chấp trần thế nên đã đến núi Nhị Long chuyên tâm tu luyện.
Ban đầu, Đường Ngữ Yên nghĩ rằng sau khỉ cô trốn đến Giang Thành sẽ được an toàn, có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Không ngờ mấy năm sau, người nhà họ Đường vẫn tìm tới cửa nhà cô.
“Có vẻ như người đứng đầu nhà họ Đường không sống được lâu nữa.1′ Dương Phàm bình tĩnh nói.
Tên Đường Cương này trốn vào trong núi hưởng thụ hạnh phúc, để lại cho hắn phiền phức lớn như vậy.
Nghĩ đến đây trong lòng Dương Phàm nghĩ muốn kéo Đường Cương quay trở về.
Khi hai người đang nói chuyện, họ cũng sắp ăn xong rồi, Dương Phàm nói: “Tôi đi lấy thêm đồ ăn, chút nữa có thề gói mang về.”
Đường Ngữ Yên ậm ừ nói: “Quên đi, gói buffet nên không gói mang về được, người ta không cho phép đâu.”
Dương Phàm cười nói: “Tôi trêu cô thôi, ăn tối xong có muốn đi xem phim không?”
Đường Ngữ Yên do dự một chút, sau đó trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút ửng hồng: “Anh thích xem phim hành động hay phim tình cảm?”
Dương Phàm nghịch ngợm cười nói: “Không thể kết hợp cả hành động và tình cảm sao?”
“Không phải có những loại phim hành động vì tình yêu sao?”
Đường Ngữ Yên hơi sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.
“Anh đi xem một mình đi, tôi không đi.”
Dương Phàm cười nói: “Không muốn đỉ thì về nhà đỉ, đỉ xem phim một mình còn không bằng ngồi ở nhà xem bóng đá.”
Đường Ngữ Yên nhẹ nhàng nói: “Anh tự đi là được, bóng đá có gì hay mà xem, nghe nói đội tuyển nam đá rất tệ.”
Dương Phàm vừa cười vừa nói: “Chuyện này không thể trách họ được, cô có biết bóng đá là do ai phát minh không, là Tào Tháo vào cuối thời Đông Hán.”
“Lúc đó tổ tiên còn để lại lời dạy.”
“Ta thà phụ người trong thiên hạ, cũng không để người trong thiên hạ phụ ta.”
“Họ chỉ làm theo lời chỉ dẫn của tổ tiên thôi.”
Đường Ngữ Yên mỉm cười ngọt ngào, đây là đang nghiêm túc nói hươu nói vượn.
Hai người trở về biệt thự, ai nấy về phòng mình đi tắm rồi ngủ.
Vài ngày sau, vòng đấu thầu dự án mới
của Tập đoàn Hồng Hạo bước vào giai đoạn xét duyệt hồ sơ.
Hôm nay, Tô Mộng Dao đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu, đến Tân Giang Hoa Uyển đón Dương Phàm rồi lái xe về phía tập đoàn Hồng Hạo.
Nhìn thấy tệp tài liệu do Tô Mộng Dao chuẩn bị, Dương Phàm cười nhẹ.
■’Em làm cái này đều dư thừa, nhận một hạng mục từ tập đoàn Hồng Hạo mà thôi, không cần phải rắc rối như vậy.1′
Tô Mộng Dao đang lái xe cũng phải trợn mắt lên.
“Anh cho rằng tập đoàn Hồng Hạo là của anh hả, nói một câu là có thể lấy được hạng mục này.”
Dương Phàm:”…”
“Ban đầu anh muốn lấy thân phận bình thường để ở bên em nhưng không ngờ lại bị em đoán được, được rồi, tốt thôi, anh ngã bài với em vậy.”
Dương Phàm khẽ mỉm cười nói: “Em đoán đúng rồi, anh là ông chủ mới của tập đoàn Hồng Hạo.”
Tô Mộng Dao ngây người một lúc rồi bật
cười.
Dương Phàm khẽ chau mày: “Em cười như thế là có ý gì, không tin à?”
Tô Mộng Dao cười nói: “Tin, em tin được chưa. Lát nữa đến tập đoàn Hồng Hạo đừng nói nhảm, cẩn thận bị người ta đuổi ra ngoài.”
Ngoài miệng thì Tô Mộng Dao nói tin, nhưng trong lòng cô ấy lại không nghĩ vậy.
Tập đoàn Hồng Hạo là tập đoàn có ảnh hưởng nhất ở Giang Thành ngoài haí tập đoàn của hai gia tộc lớn khác, giá trị thị trường đến hàng chục tỷ.
Tô Mộng Dao không biết ai đã bỏ ra số tiền khổng lồ để mua nó, nhưng nếu là Dương Phàm, cô ấy đương nhiên không tin.
Dù sao thì hắn cũng không phải là người trong gia đình quý tộc, ở độ tuổi trẻ như vậy cũng không ai có khả năng có số tiền lớn đó.
Thấy Tô Mộng Dao không tin, Dương Phàm không nói gì thêm.
Hai người đến tập đoàn Hồng Hạo, đỗ xe rồi đi thẳng lên Lâu.
Thang máy vừa dừng lại, những người đỉ cùng thang máy với bọn họ hấp tấp chen chúc chạy ra ngoài, tệp hồ sơ trong tay Tô Mộng Dao cũng bị đẩy rơi xuống đất.
Đợi Tô Mộng Dao nhặt hồ sơ lên, cô ấy phát hiện phía trước đang có hơn 20 người xếp hàng chờ nộp hồ sơ.
Thấy nhiều người như vậy, Dương Phàm đang định lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Ngữ Yên.
“Mộng Dao, cô cũng đến đây để nộp hồ sơ?”
Một giọng nói vang lên, hai người quay lại nhìn, là Từ Khôn.
Tô Mộng Dao khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Dương Phàm hỏi Tô Mộng Dao: “Anh với tên họ Từ ở Bắc Thành ai đẹp hơn?”
Tô Mộng Dao không nhịn được cười haha và nói với Dương Phàm: “Em thật sự muốn mở đầu anh ra nhìn xem bên trong có cái gì.”
Từ Khôn hỏi: “Cô không đến xếp hàng à?”
Dương Phàm liếc mắt nhìn Từ Khôn, cười nói: “Chúng tôi không cần xếp hàng, anh quan tâm bản thân mình là được.”
Dương Phàm không có ấn tượng tốt với Từ Khôn, lần trước hắn ta đã tìm mọi cách muốn làm hắn mất mặt ở sân đánh golf.
Nghe Dương Phàm nói hắn không cần phải xếp hàng, mọi người cảnh giác nhìn qua, rất sợ hắn chen ngang hàng.
“Không cần xếp hàng? Vậy thì anh đợi đến ngày mai mới nộp hồ sơ đỉ.”
“Còn tưởng là ai, hoá ra một nhà họ Tô nhỏ nhoi mà dám nói câu này.”
“Người thanh niên đó là ai thế, nhìn dáng vẻ nghèo kiết xác của hắn kìa, đúng là biết giả vờ.”
Thấy hai người ngồi nghỉ ngơi trên ghế dài, những người xếp hàng phía trước bắt đầu cười mỉa mai.
Tô Mộng Dao nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh không đi giành một vị trí? Không phải anh muốn chen ngang chứ, như vậy không tốt đâu.”
Dương Phàm khẽ mỉm cười nói với Tô Mộng Dao: “Em nhìn bọn họ đi, nhìn anh giống như kẻ thù vậy, anh có thể chen vào trước mặt ai được.”
“Hơn nữa, anh cũng không có hứng thú, chen đến trước mặt em còn tạm được.”
Tô Mộng Dao hiển nhiên không hiểu ý của Dương Phàm, tức giận nói: “Vậy mà vừa rồi anh
còn không đi giành một vị trí?!1′
Dương Phàm cười an ủi Tô Mộng Dao: “Chúng ta không cần nộp hồ sơ, đợi chút nữa chỉ cần chọn một hạng mục thích hợp rồi đi.”
Mọi người đang xếp hàng phía trước lạỉ nhìn sang.
“Hừ, mấy gia tộc lớn đều chạy đến xếp hàng nộp hồ sơ, chỉ dựa vào một nhà họ Tô mà muốn trực tiếp lây được hạng mục, uống say quá fôỉ hả?”
“Cũng không biết thế nào, chắc chỉ khoe khoang trước mặt người đẹp mà thôi, ngược lại tôi muốn xem lát nữa kết quả sẽ như thế nào.”
“Mọi người chú ý, đừng để hai người kia chen hàng.”
Khi Từ Khôn nghe những gì mọi người nói, hắn ta trừng mắt khinh thường nhìn Dương Phàm, trong lòng thầm đắc ý: Giả bộ kiêu căng quá, tôi muốn xem lát nữa thằng nhóc nhà anh rớt đài như thế nào.
Không lâu sau, đội xét duyệt của tập đoàn Hồng Hạo đến, dẫn đầu là Đường Ngữ Yên.
Đường Ngữ Yên để mấy người đỉ theo phía sau tiến hành xét duyệt hồ sơ trước, còn cô thì đến trước mặt Dương Phàm.
Đường Ngữ Yên chưa kịp mở miệng thì Dương Phàm đã nói thẳng: “Dần chúng tôi đi xem các hạng mục, để Mộng Dao chọn một cái.”
Đám người đang xếp hàng đều ngây người.
“Tên nhóc này cũng hài hước quá, không biết hôm nay chỉ đến nộp hồ sơ sao?”
“Đó là trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn Hồng Hạo, nói không chừng lát nữa bọn họ sẽ bị đuổi ra ngoài.”
“Haha, bị đuổi ra ngoài là vừa rồi, bớt đi một đối thủ cạnh tranh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK