Mục lục
Nháp - Tuyệt Thế Long Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thi Thi gật đầu nói: “Tắt điều hòa đi. Ông ấy có lẽ bị nhiễm lạnh rồi.”

Tề Phong có chút sửng sốt, sau đó nhanh chóng cầm điều khiển tắt máy điều hòa.

Tuy rằng hắn không biết tại sao chẩn đoán của Lý Thi Thi lại khác hoàn toàn với những bác sĩ khác, nhưng cô ấy rất nổi tiếng ở Long Quốc, hắn đương nhiên sẽ không hoài nghi.

Tề Tam Nông toàn thân nóng bừng, da mẩn đỏ, trên cánh tay có rất nhiều vết phồng rộp.

Hơi thở của ông ấy rất yếu, nên dễ bị chẩn đoán nhầm là say nắng.

Nghe Lý Thi Thi nói là ông ấy bị nhiễm lạnh, Dương Phàm khẽ gật đầu.

Người con gái này tuy rằng có hơi kiêu ngạo nhưng dù sao cô ấy vẫn có năng lực, Tề Tam Nông quả thật là bị nhiễm lạnh.

Có câu lạnh sẽ sinh nóng, nóng sẽ sinh lạnh, nhiễm lạnh sẽ gây tổn thương cho cơ thể, nóng sẽ sinh khí, sẽ gây cảm giác đau đớn.

Mặc dù ông Tề bị sốt nhưng lại có vết thương trên người và mẩn đỏ, tất nhiên là do nhiễm lạnh mà ra.

Nếu hiểu nhầm đây là say nắng, như vậy càng chữa thì bệnh sẽ càng ngày nghiêm trọng.

Lý Thi Thi nói với trợ lý của mình: “Trình Nhiên, đưa cho tôi một gói kim bạc.”

Trình Nhiên mở hộp thuốc ra, lấy ra một gói kim đưa tới.

Sau đó, thắp đèn cồn để Lý Thi Thi khử trùng kim bạc.

Kỹ năng của Lý Thi Thi rất điêu luyện, cô ấy nhanh chóng đâm mười sáu cây kim châm vào ngực của Tề Tam Nông.

Một lát sau, vết mẩn đỏ trên da của ông ấy dần dần biến mất với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Lý Thi Thi thu kim châm lại, nói với ông Tề: “Xong rồi, tôi sẽ kê cho ông thêm mấy đơn thuốc, ông sẽ khỏi sớm thôi.”

Sắc mặt của Tề Tam Nông khá hơn rất nhiều, rối rít cảm tạ: “Cô Lý quả nhiên là đệ nhất thần y, nhờ cô mà tôi được khỏi bệnh.”

Lý Thi Thi nói: “Ông Tề quá khen rồi!”

Tề Phong ở một bên nhìn thấy sự tiến triển của cha mình rất vui mừng, cũng tiến tới cảm ơn liên tục.

Dương Phàm khẽ cau mày nói: “Đã xong rồi sao? Cô không biết là nếu căn nguyên của bệnh này không được loại bỏ hoàn toàn, về sau rất dễ bị nhiễm lại.”

Lý Thi Thi nghe vậy chán ghét trừng mắt nhìn Dương Phàm: “Anh đang dạy tôi khám bệnh sao?”

Tuy nhiên, trong mắt cô thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ Dương Phàm có thể nhìn thấy được hàn độc còn sót lại trong cơ thể ông Tề.

Đương nhiên, cô ấy có thể biết được trong cơ thể của ông ấy vẫn còn sót lại hàn khí, chắc chắn hồi còn trẻ đã từng bị nhiễm phong hàn rất nặng.

Chỉ là đã lâu quá rồi, khó có thể dễ dàng loại bỏ hoàn toàn.

Dương Phàm cười nói: “Tôi thật sự không có hứng thú dạy cô khám bệnh, chỉ là nếu cô không diệt cỏ tận gốc, sau này ông ấy lại phát bệnh biết đi đâu để tìm cô?”

Nghe vậy, Tề Phong hơi cúi đầu trước Lý Thi Thi nói: “Lý thần y, nếu cô có thể loại bỏ hết hàn khí trong người cha tôi, tôi thật sự đội ơn cô rất nhiều.”

Lý Thi Thi cau mày nói: “Không phải tôi không muốn giúp, nhưng hàn khí sót lại đã quá lâu rồi, nhất thời không có cách nào loại bỏ hoàn toàn.”

Nhìn thấy Lý Thi Thi có chút rối rắm, Tề Phong nói với Dương Phàm: “Người anh em này, cậu có biện pháp nào không?”

Dương Phàm còn chưa lại gần cha hắn, đã có thể nhận ra trong cơ thể cha hắn sót lại hàn khí.

Tề Phong đương nhiên có thể nhìn ra, Dương Phàm cũng là cao thủ.

Trợ lý của Lý Thi Thi là Trình Nhiên cười chế nhạo và mỉa mai nói: “Hắn? Hắn chỉ là người gác cổng bị đuổi khỏi núi Nhị Long. Y thuật của hắn ta làm sao có thể so sánh với tiểu thư nhà chúng tôi?”

“Tiểu thư của tôi chính là đệ tử giỏi nhất của y viện.”

Khi Tề Phong nghe thấy Dương Phàm đến từ núi Nhị Long, hắn càng tin tưởng vào phán đoán của mình.

Nhưng trước mặt Lý Thi Thi lại nhờ vả Dương Phàm giúp đỡ quả thật không được hay cho lắm.

Tề Phong lập tức mỉm cười, từ trong túi móc ra một tấm séc đưa cho Lý Thi Thi.

“Lý thần y, cảm ơn cô đã chữa khỏi bệnh cho cha tôi, đây chỉ là chút lòng thành của tôi, mong cô nhận lấy nó.”

Lý Thi Thi Li không đưa tay nhận lấy tờ séc mà chỉ lạnh lùng nhìn Dương Phàm.

“Ông không cần băn khoăn về tôi, tôi cũng rất muốn biết năng lực của anh ta như thế nào?”

Đương nhiên, cô ấy có thể nhận ra Tề Phong sợ làm mình xấu hổ nên mới muốn trả tiền khám bệnh trước cho cô như vậy.

Nhưng cô ấy xuất thân từ y viện, cô ấy rất tự tin vào y thuật siêu việt của mình, đương nhiên sẽ không tin trình độ của Dương Phàm có thể vượt qua mình.

Trình Nhiên cũng tức giận nói: “Vậy thì để hắn chữa đi, vừa lúc để tiểu thư nhà tôi có thể học hỏi theo.”

Lời nói không giấu được sự chế nhạo.

Tề Phong nhất thời có chút xấu hổ.

Dương Phàm cười nhạt, bước tới vỗ vai Tề Phong: “Nếu bọn họ đã muốn học, tôi cũng không ngại thể hiện năng lực của mình, cũng là cơ hội để cho những người tự mãn như vậy biết được rằng núi cao còn có núi cao hơn.”

Tề Phong cười xấu hổ, nghĩ thầm đm, hai người cãi nhau thì lôi tôi vào làm gì, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết sao?

Lý Thi Thi cười khinh thường: “Tốt nhất là anh có thể loại bỏ hoàn toàn hàn độc trong người của ông ấy, nếu không anh sẽ phải trả giá cho những gì anh vừa nói.”

Từ nhỏ cô ấy đã được xem là con nhà người ta trong truyền thuyết, sao có thể bị coi thường như vậy?

Trình Nhiên cũng hung hăng nhìn chằm chằm Dương Phàm.

Dương Phàm bước tới, mỉm cười nói: “Đưa cho tôi một gói kim bạc, tôi sẽ dạy cho tiểu thư của cô một tuyệt pháp châm cứu.”

Trình Nhiên thoạt đầu cũng không muốn, nhưng Lý Thi Thi ở một bên đã lên tiếng, cô ta cũng không thể từ chối.

Cô ta lấy ra một gói kim bạc từ trong hộp và miễn cưỡng đưa cho Dương Phàm.

Dương Phàm cầm lấy cây kim bạc vừa khử trùng vừa nói: “Cơ thể con người có mười hai huyệt đạo, tương ứng với nút nguồn khởi động lại sự sống, điều này có thể giúp con người loại bỏ những tạp chất độc hại trong cơ thể.”

Mặc dù y thuật của Lý Thi Thi không bằng hắn nhưng dù sao cô ấy cũng thông minh hơn người.

Dương Phàm không ngần ngại hướng dẫn một chút.

Nhưng mà mục đích chính của hắn là có thể giúp Lý Thi Thi trị được tật xấu ngạo mạn của mình.

Nếu đã là bác sĩ mà không thể cởi mở và ham học hỏi thì làm sao có thể tiến bộ được?

“Mười hai huyệt đạo, hai huyệt dung hợp làm một, cần phải châm cứu cùng lúc.”

Vừa nói, hắn vừa cắm hai kim bạc vào vị trí tim của Tề Tam Nông.

Rồi lại hai cây kim nữa...

Chẳng mấy chốc, mười hai huyệt đạo của Tề Tam Nông được phủ kín bởi những cây kim bạc.

Tề Tam Nông bất giác khẽ run lên, sau đó ông ấy hít một hơi thật sâu.

Lúc này Dương Phàm mới từ từ rút toàn bộ kim ra.

Chỉ nhìn thấy Tề Tam Nông bỗng ngồi dậy, khuôn mặt rạng rỡ, tràn đầy sinh lực.

“Kỹ thuật châm cứu của cậu bạn này thật đáng kinh ngạc, tôi cảm thấy mình như trẻ lại ít nhất mười tuổi.”

Tề Tam Nông hưng phấn nói.

Lý Thi Thi và Trình Nhiên đều sửng sốt.

Sư phụ vốn đã từng dạy cho cô ấy kỹ thuật cửu châm thập nhị nguyên, nhưng kỹ thuật này đòi hỏi cao về độ chính xác, thời gian đặt kim và rút kim vô cùng nghiêm ngặt.

Phương pháp châm cứu này thật sự quá khó, cô ấy đã luyện tập rất nhiều lần rồi nhưng vẫn không thể nào thành công.

Thế nhưng người gác cửa mà bản thân từng cười nhạo lại có thể dễ dàng hoàn thành nó.

Cảm giác không chân thật chút nào!

Chết tiệt thật, khoảnh khắc này Lý Thi Thi cảm thấy bản thân bị tổn thương sâu sắc.

Tự cho mình có danh tiếng tại Long Quốc, lại không ngờ cô ấy còn không bằng người gác cổng.

Dương Phàm nhìn Lý Thi Thi, nghiêm túc nói: “Hiện tại cô còn có thể tự mãn không?”

“Nếu cứ tiếp tục bốc đồng và kiêu ngạo như vậy, y thuật của cô cả đời này sẽ không bao giờ tiến bộ được.”

Giọng điệu giống như cha mẹ đang mắng con cái của mình.

Lý Thi Thi tức giận đến mức cơ thể run lên bần bật: “Tôi không cần anh dạy dỗ, chẳng qua chỉ là cửu châm thập nhị nguyên thôi sao? Đừng tưởng tôi không làm được?”

Đương nhiên, cô ấy không muốn thừa nhận thất bại và đang cố bao biện cho bản thân mình.

Dương Phàm vẫn tiếp tục nói: “Không phải bây giờ cô nên quay về và tích cực khổ luyện hay sao? Đừng có uống “súp gà độc” quá nhiều làm gì nữa. Phải biết rằng Câu Tiễn vua của nước Việt cũng phải nếm mật nằm gai, mới có thể chiến thắng.”

“Rất nhiều người sau khi thất bại đều phải trải qua cảm giác thế nào là nếm mật nằm gai, chỉ là sau này họ từ bỏ sự nỗ lực của bản thân mình, chẳng còn cách nào có thể lật lại tình thế được nữa.”

Nói xong, hắn trực triếp kéo Tô Mộng Dao rời đi.

Những lời nói đó thoạt nghe như muốn đổ thêm dầu vào lửa, nhưng kì thực hắn chỉ muốn cho Lý Thi Thi có thêm động lực mà thôi.

Nếu cô ấy có thể thay đổi suy nghĩ, y thuật của cô ấy sẽ ngày càng tiến bộ, dù sao cũng là đồ đệ của Lạc Trần, xem như ra tay giúp đỡ một tay.

Nhìn thấy Dương Phàm rời đi, Lý Thi Thi cũng không ở lại nữa.

Tề Phong tiễn bốn người ra khỏi cửa, không ngừng nói lời cảm ơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK