Phòng riêng rộng vài trăm mét vuông, được trang trí vô cùng sang trọng, nguy nga lộng lẫy, bức tranh trên tường được chạm khắc rất tinh xảo.
Đến chiếc bàn ăn dài ở giữa, người phụ nữ trực tiếp mời Dương Phàm ngồi xuống, cô ta ngồi đối diện với Dương Phàm.
Hơn mười vệ sĩ tự giác đứng canh ở cửa.
Hai người vừa ngồi xuống, đã có mấy người phục vụ đẩy xe tới dọn đồ ăn lên, chẳng mấy chốc đã có hơn chục món ăn được bày lên bàn.
Người phục vụ cầm chiếc bình trên bàn lên rót cho mỗi người một ly rượu, sau đó khẽ cúi đầu rồi đi xuống.
Người phụ nữ cười duyên nói: "Tôi không biết tiểu thần y thích ăn gì nên đã bảo bọn họ bưng lên mười món ngon nhất."
Dương Phàm mỉm cười: "Cũng khá ngon."
Nhìn hơn chục món ăn tinh xảo trên bàn, Dương Phàm chìm vào trong suy nghĩ, hai người ngồi ở hai đầu của bàn ăn, dù có đứng lên cũng không thể với tới món ăn được đúng không?
Vừa nghĩ như vậy, vòng tròn bên trong của bàn ăn bắt đầu xoay chậm rãi.
Bàn xoay chạy bằng điện? Là hắn thiếu hiểu biết.
Người phụ nữ cầm ly rượu lên, nói với Dương Phàm: "Tiểu thần y, tôi mời cậu một ly, hôm nay là tôi không đúng, hi vọng cậu có thể tha thứ cho tôi."
Dương Phàm cầm ly rượu lên, cười cười, uống một ngụm.
Hai người trò chuyện một lúc, Dương Phàm được biết tên người phụ nữ là Vương Lệ Trữ, em gái của hội trưởng chi nhánh Thương hội Thuận Thái ở Giang Thành, lớn hơn hắn một tuổi.
Trước đó Dương Phàm có nghe Thiệu Danh Thần nói, thế lực ở Giang Thành bao gồm bốn thương hội lớn, hai gia tộc lớn, phía dưới mới là một số gia đình lớn.
Tuy nhiên, các thương hội trên cơ bản đều là một mắt xích, nên không hoàn toàn được coi là một thế lực ở Giang Thành.
Tất nhiên không ai ngu ngốc đến mức trêu chọc người của thương hội.
Sau khi hai người làm quen, Vương Lệ Trữ hỏi Dương Phàm: "Với y thuật của cậu Phàm thì tại sao lại tìm một chỗ dựa như nhà họ Tô?"
Dương Phàm hơi bất ngờ, thực lực của thương hội Thuận Thái thực sự rất tốt, nhanh như vậy đã điều tra toàn bộ thông tin về hắn.
Tuy nhiên, hắn không hề tức giận, dù sao chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng nên đề phòng một chút.
"Khi còn nhỏ tôi lớn lên ở nhà họ Tô, bây giờ không còn nơi nào để đi nên mới quay về."
Vương Lệ Trữ cười nhẹ: "Nếu không có nơi nào để đi thì cậu đến làm bác sĩ tư nhân cho chị tôi đi, chị tôi sẽ không đối xử tệ với cậu đâu."
Dương Phàm cười nói: "Con người của tôi lười biếng quen rồi, về sau nếu chị cần tôi giúp đỡ có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi."
Vương Lệ Trữ không hỏi quá nhiều mà chỉ tìm một số chủ đề không liên quan để trò chuyện.
Khi ăn gần xong, cô ta lấy từ trong túi ra một tấm thẻ vàng đưa cho Dương Phàm.
"Đây là thẻ Long Phượng Chí Tôn của thương hội Thuận Thái chúng tôi, thẻ này có thể sử dụng ở tất cả sản nghiệp của thương hội Thuận Thái, có thể tiêu dùng tự do, không có hạn mức, còn có thể tận hưởng dịch vụ tốt nhất, tặng cho cậu xem như một lời cảm ơn."
Đó là một tấm thẻ làm bằng vàng nguyên chất, hoa văn long phượng trên đó được ép lên một lần, logo của thương hội Thuận Thái được in ở giữa hoa văn long phượng, Dương Phàm không từ chối mà trực tiếp nhận lấy thẻ rồi bỏ vào túi.
Đối với hắn mà nói đây là tiền xem bệnh, không có gì phải từ chối.
Sau khi cất thẻ đi, tiếng chuông điện thoại của Dương Phàm vang lên.
Là Đường Ngữ Yên gọi tới.
Đường Ngữ Yên quên thẻ ra vào của biệt thự ở công ty nên không thể nhà được, vì vậy cô mới gọi điện thoại cho Dương Phàm.
Dương Phàm nói cho cô biết địa điểm và bảo cô đến lấy thẻ ra vào.
Khách sạn Thiên Hải và Tân Giang Hoa Uyển rất gần nhau, không bao lâu sau thì Đường Ngữ Yên đã đến nơi.
Dương Phàm xuống dưới lầu đưa thẻ ra vào cho Đường Ngữ Yên.