Mục lục
Nháp - Tuyệt Thế Long Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày kế tiếp, Dương Phàm không có việc gì làm, cho nên mày mò đan dược ở nhà.

Luyện chế Tôi Luyện đan tam chuyển hoàn toàn không là gì đối với hắn, chỉ cần nửa giờ là có thể luyện được một lò, dược liệu cũng rất dễ mua được.

Vốn dĩ Dương Phàm muốn kiếm chút tiền với thứ này, nhưng sau đó hắn nghĩ lại, những kẻ giàu có hiện tại đều có phần kiêu căng càn rỡ, nếu để bọn họ mua được thì bản thân có thể sẽ trở thành người tiếp tay cho giặc.

Vì thế hắn lập tức bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Hắn đem cho hết đống đồ mà mình vừa làm ra, lại gửi vài chai cho Cao Đại Cường và Hầu Hiểu Linh, sau đó hắn mới nhàn rỗi.

Trong ngày, hắn bước ra khỏi nhà, đi dạo quanh biệt thự.

Lại nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp cách đó không xa, đó là Vương Lệ Trữ sống ở biệt thự số năm.

Vương Lệ Trữ để tóc xõa xuống vai, mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, đi một đôi giày trắng.

Bộ quần áo này làm mất đi vẻ quyến rũ trưởng thành trước kia, mà thêm phần trẻ trung, hoạt bát.

Chỉ là bộ ngực nhô cao vẫn thu hút như cũ, làm cho người khác muốn yêu thương một phen.

"Lệ Trữ, vội vàng đi đâu thế?" Dương Phàm vừa đi qua vừa chào hỏi.

Vốn dĩ Vương Lệ Trữ lớn tuổi hơn hắn, lẽ ra Dương Phàm phải gọi là chị, chỉ là Vương Lệ Trữ nghe Dương Phàm gọi mình là chị mấy lần thì có chút không vui, sau khi sửa mấy lần, Dương Phàm cũng gọi thẳng tên cô ta.

Vương Lệ Trữ nhìn về phía Dương Phàm thì trên mặt có chút hoảng hốt, lúc nhìn ra là Dương Phàm thì cô ta nở một nụ cười rất tươi.

Nụ cười này đẹp như tiên trên trời, đến nỗi cả hoa cũng mất đi màu sắc.

"Cậu Phàm, thật trùng hợp."

Vương Lệ Trữ thấy đó là Dương Phàm, vẻ mặt vui mừng trả lời một câu.

Dương Phàm cười hỏi: "Chị đi đâu vậy? Tôi thấy chị có chút hoảng hốt?"

Hắn đương nhiên chú ý đến vẻ mặt bối rối của Vương Lệ Trữ.

Vương Lệ Trữ gượng cười, trả lời: "Bên công trường đã xảy ra chuyện, một số công nhân vô cớ ngất xỉu, bây giờ đang được cấp cứu trong bệnh viện."

Cô ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói với Dương Phàm: "Cậu có bận gì không, nếu không thì đi theo xem giúp tôi được không?"

Cô ta đã tận mắt nhìn thấy y thuật của Dương Phàm, trước mắt còn chưa biết tình hình của người công nhân thế nào rồi, đưa hắn đi cùng có lẽ có thể giúp một tay.

Dương Phàm không có việc gì làm nên cũng không từ chối, trực tiếp lên xe của Vương Lệ Trữ.

Vương Lệ Trữ hiểu ý mỉm cười, lên xe, khởi động xe rồi chạy về hướng bệnh viện.

Nhớ đến đường cong ở chỗ nhô cao kia, Dương Phàm không nhịn được thỉnh thoảng lại liếc nhìn.

Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Lệ Trữ cũng không chê vào đâu được, trong lúc nhất thời, Dương Phàm cảm thấy đôi mắt của mình không đủ dùng.

Vương Lệ Trữ chú ý tới ánh mắt của Dương Phàm, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười đắc ý.

Trong lúc tưởng tượng lan man nên cô ta bị mất tập trung.

"Phanh lại." Dương Phàm nhìn thấy phía trước có người đang đi đột nhiên dừng lại, ngồi xổm trên đường buộc dây giày, nhưng Vương Lệ Trữ lại không có ý định giảm tốc độ, hắn đành vội vàng nhắc nhở.

Vương Lệ Trữ nghe thấy lời nhắc nhở của Dương Phàm, lúc này mới tỉnh táo lại, nhanh chóng đạp phanh.

Có tiếng phanh gấp đột ngột, chiếc xe dừng lại cách người đàn ông không xa.

Vương Lệ Trữ sợ hãi vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi.

Dương Phàm chỉ cảm thấy có chút buồn cười, cách một lớp dày như vậy, trái tim cô ta không biết có thể cảm nhận được sự an ủi của chủ nhân hay không.

Người đi bộ thong thả đứng dậy, ánh mắt không có ý tốt nhìn vào trong xe, rồi chậm rãi đi bộ trên đường cao tốc.

Nhìn thấy vẻ mặt của Vương Lệ Trữ, Dương Phàm cười ha ha nói: "Đụng đi."

"Hả?" Vương Lệ Trữ nghe vậy thì giật mình, không hiểu ý của Dương Phàm là gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK