Mục lục
Nháp - Tuyệt Thế Long Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Phàm uống hết rượu trong chai và nói với người phục vụ đang ngơ ngác: “Khui rượu đi, ngơ ngác làm gì?”
Đường Kim Bảo ngồi một bên nhìn về phía người đàn ông đeo kính râm bên cạnh.
Người đàn ông xòe một bàn tay ra, cũng rất khó hiểu.
Bọn họ đã từng sử dụng loại thuốc này rất nhiều lần, cho dù là cô bé hơn mười tuổi hay mấy bà dì mấy chục tuổi, bọn họ đều ngã xuống đất không có ngoại lệ.
Tại sao hòm nay lại mất hiệu lực chứ?
Đường Kỉm Bảo liếc qua Tô Mộng Dao, không thể để con thiên nga trắng đã nấu chín này bay đi được?
Anh ta hạ quyết tâm, nói với Dương Phàm: ‘Tửu lượng tốt, ngưỡng mộ, tôi mời anh một ly.”
Dương Phàm cũng không khách sáo, lại cầm một chai rượu lên, trực tiếp uống hết một chai.
Tống Mỹ Kiều và Từ Khôn hiểu ý, cũng bắt đầu nâng ly mời rượu Dương Phàm.
Trong quán bar, nhiều người đã quên mục
đích mình đến đây là để uống rượu, nhao nhao lại gần xem cảnh này.
Từ Mộng Dao muốn khuyên Dương Phàm nhưng cô ấy khuyên không được.
Cứ thế này, dưới ánh mắt kỉnh ngạc của mọi người, Dương Phàm lần lượt uống hết mười chai rượu đỏ.
Hắn vần chưa thoả mãn nói: “Hay là gọi thêm đi.1’
Đường Kỉm Bảo đã nằm trên bờ vực sụp đổ rồi, mấy trăm vạn cứ tiêu hết như vậy sao?
Mặc dù anh ta có tiền, nhưng một lần uống rượu hết mấy trăm vạn vẫn có chút đau lòng, quan trọng nhất là anh ta không lợi dụng được gì.
Chuyện này không phải quá bất công sao?
Điều đáng giận nhất là Dương Phàm vẫn còn tỉnh táo, vẻ mặt hắn vẫn tươi cười vui vẻ.
Nếu như là lúc bình thường, Đường Kim Bảo đã ra lệnh cho vệ sĩ hành động từ lâu rồi, nhưng hôm nay không được.
Quán bar Tâm Duyệt là một chuỗi quán bar có đại lý khắp tỉnh Đông Hải.
Chủ quán bar này là một đệ tử ngoại môn
của núi Nhị Long, nghe nói là sưđiệt của Vương Lạc Phong.
Nhà họ Đường đang cần tìm hắn ta hỗ trợ một số việc, nên đã cử Đường Kim Bảo đến tận Giang Thành.
Bởi vì ông chủ Hứa Chí Cường của quán bar Tâm Duyệt, đã đến Giang Thành vài ngày trước.
Đường Kim Bảo đen mặt nói với Dương Phàm: “Thằng nhóc, mày kiêu căng quá đây.”
“Mày biết tao là ai không?”
Nhìn thấy Đường Kim Bảo sắp trở mặt, Từ Khôn và Tống Mỹ Kiều ngồi bên cạnh ra vẻ đắc ý-
Bọn họ đã không vừa mắt Dương Phàm từ lâu rồi, nếu Đường Kim Bảo có thể xử lý được thì tốt.
Dương Phàm vừa cười vừa nói: “Tôi không biết, cũng không muốn biết, tôi quan tâm anh là ai làm gì?”
Đường Kim Bảo cười mỉa mai: “ở Giang Thành nhỏ bé này mà lại có người không để nhà họ Đường tôi vào mắt, mày chờ đi, con mẹ nó, mày chết chắc rồi.”
Mọi người xung quanh nghe thấy Đường
Kim Bảo là người nhà họ Đường ở tỉnh lỵ thì đều nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt thương hại.
Vị thiếu gia nhà họ Đường này đã có tiếng xấu vang xa từ lâu, chỉ riêng những người bị anh ta làm nhục rồi tự sát cũng đã có vài người.
Cuối cùng cũng không giải quyết được gì, luật lệ thường dành cho người bình thường.
Đường Kim Bảo nói xong cũng đứng dậy rời đi, anh ta giơ tay lướt ngang cổ, ra hiệu cho vệ sĩ xử lý Dương Phàm sau khi ra khỏi quán bar.
Dương Phàm trực tiếp đưa tay ngăn anh ta lại: “Tôi có chết hay không không phải do anh nói, nhưng chuyện anh bỏ thuốc chúng tôi thì phải nói rõ ràng.”
Nghe Dương Phàm nói vậy, lúc này Tô Mộng Dao mới hiểu tại sao Dương Phàm lại cướp rượu của mình.
Cô ấy thì thầm với Dương Phàm: “Bỏ đi, chúng ta không thể đắc tội với nhà họ Đường, chịu thiệt là phúc.”
Dương Phàm vừa cười vừa nói: “Chịu thiệt là phúc? Tại sao vào dịp Tết mọi người đều dán chữ ‘phúc,1 không có ai dán chữ ‘chịu thiệt1”
“Những người này dều không phải hạng
người tốt gì, sau này ít tiếp xúc với bọn họ đi.”
Đường Kim Bảo cười ha ha nói: “Người phụ nữ mà tôi nhìn trúng chưa từng có ai có thể trốn thoát, sau khi anh chết, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho người phụ nữ của anh.”
“Một tên ma-cà-bông, mà muốn đấu với tôi.”
Dương Phàm mỉm cười đứng dậy, túm lấy gáy Đường Kim Bảo rồi đập mạnh xuống bàn.
Đập mấy cái liên tục, mọi người xung quanh mới phản ứng lại.
Ai cũng không ngờ, Dương Phàm lại dám ra tay trong quán bar Tâm Duyệt.
Quán bar này có văn bản quy định rõ ràng, cấm uống rượu xong gây sự.
Người đàn ông đeo kính râm thấy Dương Phàm ra tay, gã ta hoảng hốt vội vàng bước tới, biến nắm đấm thành móng vuốt tóm lấy Dương Phàm.
Dương Phàm không hề quan tâm đến gã ta, vung tay ra đằng sau, đẩy hắn ta ra xa hơn mười mét.
Người đàn ông đeo kính râm đã bay ngược ra đụng ngã một chiếc bàn ở phía xa, ngã gục xuống ghế sofa đằng kia.
Dương Phàm lại đập đầu Đường Kim Bảo xuống bàn, lúc này mặt Đường Kim Bảo đã đầy máu.
Dương Phàm cười nói: “Nào, kiêu ngạo tiếp cho tôi xem.”
Tô Mộng Dao đứng một bên đã không biết làm sao nữa.
Trong quán bar Tâm Duyệt mà dám đánh người nhà họ Đường ở tỉnh lỵ, một lần đắc tội với hai thế lực to lớn.
Xong rồi, bây giờ Chúa Gỉêsu có đến cũng không thể bảo vệ được hắn.
Tống Mỹ Kiều ở bên cạnh hét lên: “Dương Phàm, anh có biết mình đang làm gì không, đây là quán bar Tâm Duyệt, người anh đánh là Đường thiếu, anh muốn hại chết Mạnh Dao và nhà họ Tô sao?”
Mọi người xung quanh cũng bừng tỉnh, nhỏ giọng bàn tán:
“Người trẻ tuổi này nóng nảy quá rồi.”
“Đúng vậy, từ khi quán bar Tâm Duyệt khai trương đến nay, chưa từng có ai dám vi phạm nội quy, gây sự ở đây.”
“Đó là con rể tương lai của nhà họ Tô ư, e rằng ở Giang Thành sẽ không còn nhà họ Tô nữa.
Dương Phàm như không nghe thấy những gì mọi người nói, bình tĩnh như không có việc gì lại đập đầu Đường Kim Bảo xuống bàn.
Lúc này trong đám đông náo loạn, mọi người đêu tránh ra hai bên tạo thành một con đường.
‘Thả anh ta ra.” Một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc loè loẹt đi tới nói.
Người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi, khuôn mặt lạnh lùng.
Dương Phàm lườm cô ta một cái, cười nói: “Chúng tôi còn chưa tính sổ xong đâu.”
Mọi người nghe vậy thì đều giật mình
“Tên này không có đầu óc sao, dám nói chuyện với quản lý Cù như thế?”
“Nghé con mới sỉnh không biết sợ cọp*, đợt lát nữa e là chết thế nào cũng không biết.”
“Đã lâu không ai dám hống hách với quản lý Cù, tôi nhớ rõ trước đây có một thanh niên giàu có trêu chọc quản lý Cù mấy câu đã bị đánh gãy một chân. Ve sau gia đình thanh niên giàu có đó đã phải tốn rất nhiều tiền để tìm người ta xin lỗi, lúc đó mới bảo toàn được tính mạng.”
Cù Oánh Oánh nghe được những lời của Dương Phàm, sắc mặt cô ta lập tức tối sầm lại: “Quán bar Tâm Duyệt không phải là nơi để cậu tính sổ.”
Dứt lời, cô ta quay người sang chỗ khác, nói với vệ sĩ phía sau: “Đưa cậu ta đến đây.”
Người đứng phía sau cô ta còn rất trẻ, dáng người cao to vạm vỡ, đôi bàn tay tràn đầy vết chai lì, rõ ràng là một người luyện võ.
Anh ta bước tới, mỉm cười nói với Dương Phàm: “Cậu tự đi qua hay để tôi đánh gãy chân cậu rồi xách người qua.”
Dương Phàm cười nhạt nói: “Chờ tôi tính sổ với tên mập này xong tôi sẽ tự qua, nếu anh cảm thấy sốt ruột, tôi muốn xem anh sẽ làm thế nào để đánh gãy chán của tôi.”
Người thanh niên lập tức cười ha ha, siết chặt hai nắm tay và chậm rãi đi về phía Dương Phàm.
Khí thế toát ra từ người anh ta làm cho những người khác trong quán cảm thấy áp lực.
Tô Mộng Dao nói với Dương Phàm: “Dương Phàm, đừng gây rắc rối nữa, xin lỗi quản lý Cù đỉ, có lẽ cô ta sẽ bỏ qua cho anh.”
Đường Kim Bảo bị Dương Phàm nắm chặt
trong tay, cười ha ha nói: “Bỏ qua cho anh ta ư? Nhà họ Đường chúng tôi và ông chủ Hứa có chút quan hệ thân thiết, tôi muốn xem hôm nay hắn làm sao sống sót ra khỏi quán bar.”
Nghe thấy những lời anh ta nói, Tô Mộng Dao gần như rơi vào tuyệt vọng, ông chủ Hứa là ông chủ lớn của quán bar Tâm Duyệt, đến cả thủ đô tỉnh Đông Hải cũng phải nể mặt ông ta.
Dương Phàm bỗng nhiên đập mặt Đường Kim Bảo xuống bàn và nói: “Anh không có cơ hội nhìn thấy đâu.”
Sau cú đập này, Đường Kim Bảo đã ngất xỉu ngay

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK