Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Đường Ngữ Yên, Dương Phàm cười nói: "Đừng sợ, chỉ là mấy tiếng sét đó thôi, sẽ không có nữa đâu "
Đường Ngữ Yên làm sao có thể tin được? Anh nghĩ anh là ai, anh có quyền quyết định cuối cùng liệu có sấm sét hay không?
Thấy cô không tin, Dương Phàm bất lực lắc đầu nói: "Tôi đi tắm, nếu cô sợ thì cứ bịt tai lại."
Hắn đang định xoay người đi tắm thì Đường Ngữ Yên đã nắm lấy cánh tay hắn.
"Không, anh không được đi, tôi sợ."
Đường Ngữ Yên chưa bao giờ nghe thấy tiếng sấm nào lớn như vậy, như thể nó sắp nổ tung trên đầu cô khiến cô sinh ra cảm giác sợ hãi.
Thấy Đường Ngữ Yên cứ lôi kéo hắn không chịu buông, Dương Phàm bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi, tôi đưa cô về phòng trước, chờ cô ngủ rồi mới đi tắm."
Đường Ngữ Yên vội vàng nói: "Không được, hôm nay tôi ngủ trong phòng của anh."
Dương Phàm nghe vậy thì giật mình, tình cảm đã tốt đến mức này à, trên mặt hắn không khỏi lộ ra một tia vui mừng.
Đường Ngữ Yên cũng thấy có gì đó không ổn, đỏ mặt, nhanh chóng giải thích: "Ừm, tôi... tôi ngủ trên sàn nhà."
Dương Phàm mỉm cười, chỉ vào chiếc giường lớn nói: "Đi ngủ trên giường đi."
Đường Ngữ Yên có chút xấu hổ hỏi: "Vậy... anh...ngủ ở đâu?"
Đường Ngữ Yên biết tình huống này không thích hợp, nhưng cô thực sự không có can đảm quay về phòng ngủ của mình.
Dương Phàm cười nói: "Nằm chung là được, nằm chung cũng không có thai, cô sợ cái gì?"
Đường Ngữ Yên còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi do dự hết lần này đến lần khác, cô vẫn không từ chối.
Cô đặt chiếc gối vào giữa giường, nói với Dương Phàm: "Không được lấn qua."
Dương Phàm giật giật khóe miệng, chỉ một cái gối nằm để mà muốn chặn hắn, coi thường ai vậy?
Hắn trực tiếp bước tới, đặt chiếc gối trở lại vị trí cũ, không một lời giải thích, kéo chăn lên đắp cho Đường Ngữ Yên.
"Cái gối này không có tác dụng gì đâu, mau ngủ đi."
Dương Phàm nửa ngồi nửa nằm trên giường, nghịch điện thoại di động.
Đường Ngữ Yên thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Tại sao phòng của anh lại thơm như vậy?"
Vừa rồi cô rất căng thẳng nên đã không ngửi thấy mùi này, nhưng bây giờ cô cảm thấy căn phòng của Dương Phàm tràn ngập hương thơm nồng nàn.
Trước đó Dương Phàm chưa kịp cất lò luyện đan đi, hắn đành bịa chuyện: "Tôi đốt nhang thơm, giúp ngủ ngon hơn."
Không phải hắn cố ý giấu diếm, chỉ là cảm thấy nếu nói ra sự thật, chắc chắn sẽ phải giải thích thêm.
Đường Ngữ Yên tiếp tục hỏi: "Nham thơm này mua ở đâu? Tôi cũng muốn mua một ít."
Bây giờ tỉnh táo lại, cô phát hiện mùi hương trong phòng Dương Phàm rất sảng khoái.
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói: "Cái này là lúc còn trên núi sư phụ đã cho tôi, trên thị trường không có, đây là cây cuối cùng."
Hắn nói như vậy là do sợ Đường Ngữ Yên sẽ nhờ mua dùm.
Cái "nhang thơm" này không dễ mua, dù sao nó cũng cần nguyên liệu là nhân sâm dại nghìn năm tuổi.
Đường Ngữ Yên lẩm bẩm nói một câu hẹp hòi rồi nhắm mắt ngủ.
Cơ thể cô thỉnh thoảng vẫn còn run rẩy, rõ ràng vừa rồi bị dọa cho sợ hãi.
Dương Phàm kéo tay cô ra khỏi chăn, Đường Ngữ Yên lập tức tỉnh lại: "Anh đang làm gì vậy?"
Dương Phàm liếc cô một cái rồi nói: "Cô đừng ngạc nhiên như vậy, có được không? Nếu tôi muốn làm gì, cô nghĩ cô có cơ hội phản kháng không?"
"Tôi thấy cô đang run rẩy, nên muốn cho cô cảm giác an toàn."
Nói xong, hắn kéo cánh tay Đường Ngữ Yên ra ngoài chăn, nắm lấy bàn tay mảnh dẻ của cô.
Đường Ngữ Yên cho rằng những gì Dương Phàm nói rất có lý, nếu hắn có ý định muốn làm gì, cô cũng không có cơ hội phản kháng nên đã ngủ thiếp đi.
Cảm nhận được sự đụng chạm mềm mại và tinh tế trên tay mình, Dương Phàm hơi xúc động.