Mục lục
Nháp - Tuyệt Thế Long Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Mỹ Kiều giới thiệu với Tô Mộng Dao: “Đây là thiếu gia nhà họ Đường ở tỉnh lỵ, Đường Kim Bảo, trong nhà anh ta có tài sản trị giá hàng trăm tỷ.”
Sau đó cô ta lại giới thiệu với Đường Kim Bảo: “Đây là bạn thân của tôi, Tô Mộng Dao, con gái nhà họ Tô, thế nào, có xỉnh đẹp không?”
Đường Kim Bảo khẽ gật đầu, ánh mắt không chút e dè đánh giá dáng vẻ xinh đẹp của Tô Mộng Dao.
Tô Mộng Dao mặc một chiếc áo sơ mỉ kaki giản dị, có chiếc thắt lưng tinh tế ôm lấy vòng eo đầy gợi cảm, chiếc quần bó màu đen ôm sát mông, đồng thời tôn lên đôi chân thon dài của cô ấy.
Đặc biệt là khuôn mặt xỉnh đẹp lại tinh xảo đến mức hại nước hại dân kia, ngay cả ở thời đại khoa học kĩ thuật tiến bộ như bây giờ cũng khá hiếm thây.
Mặc dù Tô Mộng Dao không vui khi nhìn thấy bộ dạng hèn mọn của Đường Kim Bảo, nhưng cô ấy vẫn chào hỏi qua loa.
Cô ấy biết Tống Mỹ Kiều rủ cô ấy ra ngoài uống rượu thì cũng không có chuyện gì tốt, cho
nên ngày thường cô ấy sẽ không uống rượu với Tống Mỹ Kiều.
Lần này đúng lúc cô ấy muốn chính thức giới thiệu Dương Phàm nên mới đến.
Đường Kim Bảo nhìn thoáng qua Dương Phàm, hỏi: “Người này là…?”
Tống Mỹ Kiều vội vàng nói: “Là trẻ mồ côi được nhà họ Tô nhận nuôi, mới trở về không lâu.”
Cô ta chán ghét liếc Dương Phàm một cái, rõ ràng là không chào đón sự xuất hiện của hắn.
Tô Mộng Dao cười nói: “Mỹ Kiều, cậu đừng nói bậy, bây giờ Dương Phàm là bạn trai của tớ.”
Tống Mỹ Kiều khinh thường nói: “Được rồi, Mộng Dao, chúng ta cũng không phải không biết, tất cả đều là giả.”
“Hôm nay cậu phải cảm ơn Đường thiếu thật tốt, vừa nghe nói nhà họ Tô của cậu gặp rắc rối, Đường thiếu đã gọi điện cho gia tộc u Dương đấy, có phải vấn đề đã được giải quyết rồi không?”
Nghe vậy, Tô Mộng Dao có chút giật mình, cô ấy nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt dò hỏi.
Dương Phàm từ chối cho ý kiến chỉ cười cười, cũng không nói gì.
Tô Mộng Dao không phải là kẻ ngốc, cô ấy tất nhiên nhớ rõ thái độ của u Dương Phong khi nhìn thấy Dương Phàm, nếu là người khác giúp đỡ, u Dương Phong nên khách sáo với bà nội cô ấy mới đúng.
Mặc dù vậy, Tô Mộng Dao vẫn không mặn không nhạt nói: “Có lòng rồi.”
Sau đó cô ấy nhìn Dương Phàm và nói tiếp: “Dương Phàm đã giúp đỡ nhà tớ giải quyết chuyện này rồi.”
Một câu nói không chỉ giữ thể diện cho bạn bè mà còn thể hiện lập trường của mình.
Vẻ mặt Đường Kim Bảo u ám, cười gượng nói: “Giải quyết rồi thì tốt.”
Từ Khôn ngồi bên cạnh cười hỏi: “Chỉ dựa vào hắn? Không tiền không thế, chẳng lẽ hắn là võ giả? Gia tộc u Dương sẽ cho hắn mặt mũi ư?”
Hắn ta chỉ muốn thăm dò xem Dương Phàm có phải là võ giả hay không, nếu không tại sao Hắc Tử của La Hán Đường lâu như thế vẫn chưa có tin tức.
Loại hình kiếm tiền như La Hán Đường, mặc dù trong đó không có người tốt nhưng lại luôn rất đáng tin cậy, chuyện này tất nhiên không đơn giản như vậy.
Dương Phàm cười ha ha nói: “Nếu tôi là võ giả, tôi sẽ đi tìm một đại gia tộc để làm trưởng lão rồi.”
Điều này ngược lại là thật, chỉ cần là võ giả, việc tìm một gia tộc để làm trưởng lão cho bọn họ rất dễ dàng.
Cũng không trở nên “nghèo túng” như bây giờ.
Từ Khôn gạt bỏ ý nghĩ này, càng nghĩ càng không rõ nguyên nhân.
Đường Kìm Bảo không có hứng thú với những điều này, nói: “Nếu vấn đề đã được giải quyết, hôm nay chúng ta hãy khui hai chai rượu ngon để chúc mừng cô Tô đi.”
Sau đó, anh ta vỗ tay gọi nhân viên phục vụ.
“Cho ba chai Romanée-Contỉ.”
Anh ta đương nhiên biết ưu thế của mình ở đâu, đó là có tiền.
Dùng chiêu này với con gái lúc nào cũng thuận lợi.
Sau khi gọỉ rượu, anh ta cố ý liếc nhìn Tô Mộng Dao, thầm nghĩ: Để xem cô kháng cự tôi như thế nào.
Rất nhanh, ba nhân viên phục vụ đã bưng rượu tới, một người trong số đó khui rượu, rót rượu vào ly và nói “từ từ dùng” rồi mới rời đi.
Tống Mỹ Kiều cười nói: “Đường thiếu rất giàu có, không giống như một số người, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy chai rượu vang đỏ mấy chục vạn nhỉ.”
Đường Kim Bảo vừa cười vừa nói: “Tôi uống loại này quen rồi, uống loại khác sẽ bị ho.”
Dương Phàm chỉ cười mà không nói gì, những thứ có thể xuất hiện trên thị trường thì có gì tốt.
Trước đây ở trên núi, có loại rượu quý giá nào mà hắn chưa từng uống chứ.
Tống Mỹ Kiều càng tức giận hơn khi nhìn thấy vẻ mặt của Dương Phàm.
Rõ ràng là một kẻ nghèo hèn, còn bày ra dáng vẻ giả vờ không quan tâm, nhưng quan trọng là diễn rất tự nhiên, ngay cả giải Oscar cũng nợ hắn một bức tượng đồng.
Mấy người vừa uống rượu vừa nói chuyện, không bao lâu đã uống hết một ly.
Ly rượu thứ hai vừa được rót.
Từ Khôn đứng dậy, không nói lời nào đã lôi kéo Dương Phàm đi toilet.
Dương Phàm gõ hai cái lên bàn rồi đi theo.
Hai người vừa rời đi, Tống Mỹ Kiều cũng gọi Tô Mộng Dao đi toilet.
Sau khỉ bốn người rời đi, Đường Kim Bảo nháy mắt với những người xung quanh.
Người đàn ông đeo kính râm lấy từ trong túi ra một cuộn giây, lấy ra hai viên thuốc, lần lượt thả vào ly rượu của Dương Phàm và Tô Mộng Dao.
Bốn người rất nhanh đã quay lại, Đường Kim Bảo nâng ly lên mời bọn họ uống.
Nhìn thấy Tô Mộng Dao đưa ly rượu tới gần môi, khóe miệng Đường Kim Bảo nhếch lên một đường cong tà ác.
Lúc này, một bàn tay nắm lấy ly rượu của Tô Mộng Dao: “Tôi hơi khát, để tôi uống trước.”
Dương Phàm trực tiếp cầm lấy ly rượu, rót rượu trong ly của Tô Mộng Dao vào ly của mình, sau đó uống một hơi hết sạch.
Vừa rồi hắn gõ hai cái lên bàn để bố trí một kết giới trên hai ly rượu, cho nên hắn đương nhiên cảm nhận được sự bất thường.
Nụ cười của Đường Kim Bảo lập tức cứng đờ, anh ta quát vào mặt Dương Phàm: “Anh đang làm gì vậy?”
Dương Phàm cười nói: “Sao vậy Đường thiếu? Tôi không uống được à? Chẳng lẽ trong rượu có bỏ gì đó sao?lr
Trong mắt Đường Kim Bảo loé lên sự nham hiểm rồi biến mất, anh ta cười nói: “Hành động này của anh có chút không lịch sự.”
Dương Phàm chế giễu, anh có lịch sự à?
Tống Mỹ Kiều ở một bên cười mỉa mai nói: “Nhà quê đúng là nhà quê, chưa từng thấy qua cái gì cả.”
Đường Kỉm Bảo cười ha ha nói: “Nếu hắn muốn uống thì cứ để hắn uống, hôm nay bổn thiếu gia bao rượu.”
Trong lòng anh ta nghĩ, Dương Phàm đã uống rượu, chắc là sẽ sớm ngất xỉu thôi, nếu Tô Mộng Dao uống thêm mấy ly nữa thì kết quả cũng như vậy.
Với suy nghĩ này trong đầu, anh ta gọi người phục vụ tới và nói: “Mang thêm ba chai nữa.”
Tiêu hơn một trăm vạn, ít nhiều cũng có chút đau, nhưng nhìn vẻ đẹp của Tô Mộng Dao, trong lòng anh ta cũng cảm thấy cân bằng hơn một chút.
Dương Phàm nói thẳng với người phục vụ:
Lấy mười chai đi, không đủ gọi thêm.”
Người phục vụ lập tức sửng sốt, đây là Romanée-Conti đây, mặc dù trong quán bar có rất nhiều người quyền quý, nhưng cách gọi rượu như này đúng là Lân đầu tiên thây.
Dương Phàm thấy Đường Kim Bảo sửng sốt, cười hỏi: “Đường thiếu sẽ không tiếc tiền chú?”
Đường Kim Bảo vội càng cười nói: “Làm sao có thể? Vậy thì gọi mười chai đi.”
Theo anh ta thấy, Dương Phàm sắp ngất xỉu rồi, dù có gọi nhiều hơn cũng không sao cả, chỉ cần không khui ra, anh ta vẫn có thể lâỳ lại tiền.
Mọi người ngồi ở các bàn xung quanh nhìn thấy bên này uống Romanée đã rất tò mò rồi, bây giờ bọn họ gọi một lần mười chai khiến mọi người tò mò nhìn sang.
Đường Kim Bảo ra hiệu cho người phục vụ rót rượu.
Dương Phàm trực tiếp cầm lấy chai rượu đỏ vừa mới khui ra, nói: “Ly rượu nhỏ như vậy, làm sao tận hứng được.”
Nói xong, hắn trực tiếp cầm chai rượu lên.
Động tác ngang ngược của Dương Phàm
khiến mọi người xung quanh trợn tròn mắt, làm sao có thể uống Romanée như vậy chứ?
Con me nó, thât là lãna phí của trời mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK