Mục lục
Nháp - Tuyệt Thế Long Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào phòng riêng, Thiệu Danh Thần nói với Dương Phàm: “Dương tiên sinh, ngài nghỉ ngơi một lát, tôi tự mình đỉ sắp xếp.”
Dương Phàm xua tay, nói với Thiệu Danh Thần: “Không vội, tôi hỏi anh một chuyện trước.”
Thiệu Danh Thần vội vàng bước tới: “Dương tiên sinh, mời nói.”
Dương Phàm bình tĩnh nói: “Anh có biết nguồn gốc của nhà họ Tô không?”
Thiệu Danh Thần vội vàng hỏi: “Có phải bọn họ đắc tội với Dương tiên sinh không, ngài có cần tôi làm họ biến mất ngay bây gỉờ không?”
Dương Phàm tặc lưỡi nói: “Nói cái gì đó, Tô Trường Lâm là bố vợ của tôi đây.”
Thiệu Danh Thần mờ mịt, tại sao Dương Phàm lại trở thành con rể nhà họ Tô?
Kệ vậy, nếu đã như vậy về sau để ý nhà họ Tô hơn là được.
Hắn ta nhất quyết tin Dương Phàm không phải là người bình thường.
Dương Phàm cười nói: “Sau này đừng hở tí
là chém giết, phải lấy đức thu phục người.”
Thiệu Danh Thần:”…”
Lấy đức thu phục người? Tôi là người của thế lực ngầm mà ngài muốn tôi lấy đức thu phục người?
Tuy rằng trong lòng cũng không hiểu lắm, nhưng Thiệu Danh Thần vẫn gật đầu, sau đó nói: “Nhà họ Tô vẫn luôn ở Giang Thành.”
Dương Phàm nghe vậy thì nhíu mày.
Thiệu Danh Thần tiếp tục nói: “Nhưng ngài Tô Trường Lâm hình như là đến từ nơi khác.”
Dương Phàm tỏ ra lạnh lùng và nói với Thiệu Danh Thần: “Quay đàu giúp tôi điều tra một chút, nhớ giữ bí mật.”
Thiệu Danh Thần gật đầu nói: “Cứ giao cho tôi. Nếu Dương tiên sinh không có việc gì khác, tôi đi sắp xếp trước.”
Dương Phàm gật đầu, bầu không khí đã nổi đến mức này rồi, không thích hợp đề rời đỉ nữa.
Sau khi Thiệu Danh Thần rời đi, Dương Phàm cẩn thận nhìn căn phòng riêng này, đúng là rất xa xỉ.
Các cây cột trong phòng riêng được chạm
trổ tỉ mỉ, lộng lẫy và vô cùng sang trọng.
Lúc này, điện thoại của Dương Phàm reo lên.
“Alo, Ngữ Yên, có chuyện gì thế?”
Sau khỉ điện thoại được kết nối, Dương Phàm đã hỏi ngay.
Giọng của Đường Ngữ Yên truyền đến từ đầu dây bên kỉa điện thoại: “ông chủ, anh đang ở đâu?”
Dương Phàm do dự nóỉ: “Tôi đăng ký một khóa học, chuẩn bị vào lớp.”
ở phía bên kia điện thoại, Đường Ngữ Yên ngoan ngoãn nói: “Tôi đang ở phòng 308 của Thịnh Thế Hoàng Cung, anh có thể đến đây không?”
“Hả ”
“Con khốn, hôm nay mày có gọi điện cho ai cũng không thể cứu được mày.”
Dương Phàm cúp điện thoại, đứng dậy đi thang máy lên tầng ba.
Trên hành lang tầng ba, có hai người đàn ông cường tráng đang đứng trước cửa một căn phòng.
Dương Phàm trực tiếp đi tới, đến trước cửa
nhìn lên thì thấy là phòng 308.
Hai người đàn ông thấy Dương Phàm đứng lại chỗ này, mất kiên nhẫn nói: “Cút đi.”
Dương Phàm giơ tay tát bay người đàn ông đang nói chuyện, sau đó bóp cổ người đàn ông kia nhấc lên, dùng gã ta để mở cửa.
“Chết tiệt, không phải tôi đã bảo là không ai được vào sao?” Nhìn thấy cửa bị đập nát, một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt lạnh lùng chửi rủa.
Khi Dương Phàm bước vào phòng, ngay lập tức nhìn thấy vài thỉ thể đều mặc đồng phục của tập đoàn Hồng Hạo nằm trên mặt đất.
Đường Ngữ Yên đứng một góc, trên mặt có một dấu tát đỏ ửng.
“Là mày? Mày đắc tội với Thiệu Tứ gia, vậy mà còn sống?!” Người đang nói không ai khác là Mã Vận Toàn, người mà hắn đã gặp ở nhà hàng Tây Darwin.
Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sofa nhìn lướt qua Dương Phàm, hỏi Mã Vận Toàn: “Hắn là aỉ?”
Mã Vận Toàn chế giễu: “Hình như là người gác cống bị đuổi khỏi núi Nhị Long, giờ đang ở rể cho một gia tộc nhỏ.”
Người đàn ông hừ lạnh nói với Dương Phàm: “Nếu không muốn chết thì cút khỏi đây.”
Dương Phàm phớt lờ bọn họ, đỉ thẳng đến trước mặt Đường Ngữ Yên.
Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt Đường Ngữ Yên, nhẹ nhàng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Đường Ngữ Yên nghẹn ngào, cúi đầu nói: “Sau khi tan làm chúng tôi đến đây chơi, đám người này đột nhiên xông vào kéo tôi ra ngoài cho bằng được.”
“Các đồng nghiệp bước tới ngăn cản nhưng tất cả đều bị họ đánh ngã trên mặt đất.”
Người đàn ông trung niên ngồi trên sofa thấy Dương Phàm không để ý đến mình, lập tức giận dữ, nháy mắt ra hiệu với mấy người đứng ở bên cạnh.
Lúc này những người đứng ở bên cạnh rút gậy ra, đi về phía Dương Phàm.
Bao vây xung quanh hai người.
Mã Vận Toàn nói: “Dương Phàm, lần trước là do mạng mày lớn, nhưng lần này tao muốn xem mày làm cách nào để trốn thoát đây?”
“Một tên phế vật như mày mà may mắn quá đấy, nhưng chỉ e hôm nay mày không sống nổi đâu.”
Những người đứng sau Mã Vận Toàn còn nói: “Dám cướp phụ nữ với Mã thiếu gia, đáng chết.”
Người đứng sau gã là người lần trước bị Dương Phàm đánh ngã xuống đất trong phòng ăn.
Dương Phàm khẽ mỉm cười nói: “Ai chết còn chưa biết đâu.”
Những người đang cầm gậy nghe thấy câu này đều bật cười.
“Nhóc con, mày có biết mày đang đắc tội với ai không?”
Mày không chỉ ngu dốt mà còn không biết sợ là gì, vị này là người của nhà họ Đường ở tỉnh lỵ, còn mày là cái thá gì mà lại dám đến đây gây rối?”
Dương Phàm không nói nhiều, một tay nắm lấy bàn tay mềm mại như ngọc của Đường Ngữ Yên, tay còn lại giơ lên đánh bay hai tên đang nói chuyện.
Cơ thể hai tên đó văng ra, đập vào tường, nặng nề rơi xuống đất rồi bất tỉnh.
Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sofa hơi nhíu mày: “Nhóc con, mày dám can thiệp vào chuyện của nhà họ Đường? Sợ là mày
còn chưa biết chữ ‘chết’ viết như thế nào nhỉ?”
Mã Vận Toàn đứng một bên cũng chế giễu: “Thằng nhóc, mày chết chắc rồi, mày có biết người mày đắc tội có thân phận hiển hách cỡ nào không?”
“ôn ào.” Cơ thề Dương Phàm chợt lóe lên, xuất hiện trước mặt Mã Vận Toàn, một tay ôm Đường Ngữ Yên, một tay đánh anh ta té lộn nhào.
“Ahhh…”
“Tao muốn giết…”
Anh ta chưa kịp nói xong thì Dương Phàm đã đá vào đầu anh ta, cơ thề Mã Vận Toàn bay lên đập thẳng vào tường tạo thành một vết lõm lớn.
Tắt thở ngay tạỉ chỗ.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa hơi nhếch miệng, giả vờ bình tĩnh và nói: “Giết hắn.”
Lúc này những tên còn lại mới kịp phản ứng, lao thẳng về phía Dương Phàm.
Dương Phàm không nương tay nữa, giải quyết tất cả những tên này trong chớp mắt.
Người đàn ông trung niên trên ghế sofa không thể ngồi yên được nữa, ông ta đang định
đứng dậy thì phát hiện mình bị một lực lượng vô hình khống chế, nửa bước cũng không thể di chuyển được.
Dương Phàm buông Đường Ngữ Yên ra, ngồi xuống ghế sofa, lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi ông nói nhà họ Đường là có ý gì?”
Người đàn ông vô cùng sợ hãi, ông ta là một võ giả Ngưng Đan Cảnh, nhưng ở trước mặt chàng trai trẻ này ông ta thế mà không thể cử động.
Giọng nói của ông ta run rẩy: “Nhà họ Đường… nhà họ Đường muốn cô gái này phải chết, mày không cản được đâu.”
Dương Phàm lạnh lùng hỏi: “Tại sao?”
Người người đàn ông trung niên nói: “Tao không tin mày dám giết tao. Tao là người nhà họ Đường ở tỉnh lỵ, nếu mày giết tao, dù mày ở Siêu Phàm Cảnh cũng không thể sống sót.”
Dương Phàm nhíu mày: “ông không định nói thật à?”
Người đàn ông trung niên cười lớn, ánh mắt khôi phục sự coi thường như trước.
Dương Phàm cười lạnh, người đàn ông trong nháy mắt biến thành hư vô.
Dương Phàm nhìn thi thể của những nhân
viên nằm trên mặt đất, nói với Đường Ngữ Yên: “Ngày mai, chúng ta sẽ an ủi gia đình họ và đền bù cho họ theo tiêu chuẩn cao nhất.”
Lúc này, Đường Ngữ Yên mới hoàn hồn và gật đầu liên tục.
Dương Phàm lấy điện thoại dỉ động ra, gọi Thiệu Danh Thần đến xử lý hiện trường.
Hắn thì đưa Đường Ngữ Yên trở về Tân Giang Hoa Uyển
Trong phòng 308, Thiệu Danh Thần đang chỉ đạo người của mình làm việc, hắn ta không ngừng chửi bới: “Mẹ kiếp, quấy rầy thú vui của Dương tiên sinh, đồ cỏ rác.”
Trên đường đi, Dương Phàm hỏi Đường Ngữ Yên: “Cô đến từ tỉnh lỵ à? Xem ra phiền phức trên nqười cô cũnq khônq ít.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK