Dương Phàm cười bất lực, thấy Tô Mộng Dao phớt lờ mình, hắn cũng không nói nữa.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến khách sạn Thiên Hải.
Sau khi dừng xe lại, Tô Mộng Dao nói thẳng: "Đợi lúc nào về thì đem xe đến đây đổi đi, em không vui khi nhìn thấy xe của anh."
Không đợi Dương Phàm trả lời, cô ấy đã trực tiếp đứng dậy xuống xe, đóng cửa xe lại cái rầm.
Dương Phàm mỉm cười lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng trách người ta hay nói lái xe của người khác thì thích đạp mạnh chân ga, đúng là thật rồi.
Hai người đi đến sảnh lớn, thấy ở đây có rất nhiều người, mọi người của nhà họ Tô cũng đang ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh chờ đợi.
Nhìn thấy Dương Phàm, Tô Trường Lâm đứng dậy chào hỏi, sau đó bảo hai người đi qua ngồi một lát.
"Hôm nay khách khứa đến đây ăn nhiều quá, khách trong phòng chúng ta đã đặt vẫn chưa ăn xong nên phải chờ một lát."
Bà cụ Tô ở bên cạnh tỏ vẻ hiền lành, mỉm cười chào hỏi Dương Phàm.
Lần gần đây nhất, tập đoàn Tô Thị đã nhận được dự án hợp tác với Tập đoàn Hồng Hạo và còn giành được khoản vay 200 triệu nhân dân tệ, cũng giải quyết vấn đề vòng vay vốn, có thể nói là đường làm ăn rộng mở.
Ban đầu, bọn họ muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn cho bà cụ Tô để thể hiện sự quật khởi của nhà họ Tô.
Nhưng đề xuất này đã bị bà cụ Tô bác bỏ.
Bà cụ Tô nói với Tô Trường Lâm, có rất nhiều người muốn thấy con sa cơ thất thế, nhưng lại chẳng có mấy người muốn thấy con quật khởi cả.
Ngay thời điểm con vừa mới có cơ hội để khởi bước, vậy lựa chọn tốt nhất chính là phải hành động khiêm tốn.
Vì vậy, cuối cùng cả gia đình đã quyết định sẽ ăn một bữa cơm gia đình cùng nhau.
"Mỗi cái khách sạn cũng quản lý không xong thì quản lý công ty thế nào đây." Tô Phỉ mở miệng chế giễu Tô Mộng Dao.
Vốn dĩ tâm trạng của Tô Mộng Dao đã không tốt, lại nghe thấy cô ta nói năng giễu cợt không hề khách sáo như thế, Tô Mộng Dao nói: "Cô có năng lực thì đi mà quản lý."
"Ngoài việc quậy phá ở công ty thì cô còn có thể làm gì chứ?"
Sắc mặt Tô Trường Ngọc tối sầm lại, mắng: "Sao cô có thể nói như thế được, nếu không phải do cô chèn ép thì Tô Phỉ sẽ đi làm bậy ở công ty sao?"
Tô Mộng Dao không thèm quan tâm đến việc ông ta là trưởng bối, cười chế nhạo, nói: "Tôi chèn ép ư, chú tự đi mà hỏi xem cô ta có thể làm được gì, một năm cô ta đã thay đổi ba chức vụ, nhưng hỏi xem cô ta có làm tốt chức vụ nào không?"
"Nếu không phải vì nể mặt bà nội thì cô ta đã bị sa thải từ lâu rồi."
Triệu Quế Hoa ở bên cạnh đứng lên nói: "Yo, giỏi quá nhỉ, công ty vừa mới tốt hơn một chút đã trở mặt rồi, không thèm để chúng tôi vào mắt nữa à."
"Được rồi, được rồi." Nghe mọi người nói tôi một câu anh một câu, không ai chịu nhường ai, bà cụ Tô đành lên tiếng cắt ngang.
"Đang ở bên ngoài đấy, không phải ở nhà đâu, cãi nhau như thế thì còn ra thể thống gì nữa."
Một vài cô gái ăn mặc lòe loẹt đứng cách đó không xa cũng nhìn về hướng này, còn có vẻ hăng hái bàn luận gì đó.
Triệu Quế Hoa đi tới bên cạnh bà cụ Tô, tỏ vẻ uất ức nói: "Mẹ, chính cô ta đã làm không tốt mà còn mạnh miệng đấy."
"Còn muốn sa thải Tô Phỉ, chắc đợi đến khi tập đoàn Tô Thị phát triển, con đoán là ngay cả mẹ, cô ta cũng không thèm nể nang gì đâu."
Bà cụ Tô mỉm cười thuyết phục: "Mộng Dao không phải loại người như vậy, bớt tranh cãi đi."
Tô Mộng Dao cũng thở phì phò ngồi xuống.
Dương Phàm biết bởi vì chuyện ban ngày mà Tô Mộng Dao đã mất kiểm soát cảm xúc, nếu như bình thường, cô ấy đã chẳng thèm để tâm đến gia đình của Tô Trường Ngọc rồi.
Dương Ngọc Lan ở bên cạnh cũng nheo mắt nhìn Dương Phàm, vẻ mặt giống như hận không thể nuốt chửng hắn.
Ngay lúc hai người bọn họ bước vào cửa, Dương Ngọc Lan đã trông có vẻ khó chịu rồi.
Dưới cái nhìn của bà ta, nếu không phải Dương Phàm xen vào, nói không chừng con gái bà đã có cuộc sống tốt bên cạnh Mộ Dung Cổ từ lâu rồi, đâu có giống như bây giờ, ăn một bữa cơm cũng phải xếp hàng thế này.
Nhìn thấy dáng vẻ cợt nhả của Dương Phàm, bà ta càng tức giận hơn.
Bà ta tức giận nói với Dương Phàm: "Cậu còn mặt mũi cười đùa đấy à, nếu không phải vì cậu thì Mộng Dao nhà chúng tôi có phải chịu nỗi ấm ức như thế này không."
Dương Phàm: "..."
Chuyện này có liên quan gì đến tôi chứ? Ngồi không cũng trúng đạn à?
Nhưng lúc suy nghĩ lại, khi hắn còn bé, Dương Ngọc Lan vẫn rất yêu bản thương hắn, có đồ ăn gì ngon bà ta cũng bỏ qua Tô Mộng Dao mà cho hắn trước.
Trong lòng hắn, Dương Ngọc Lan giống như mẹ của hắn vậy, cho nên hắn cũng không để tầm nhiều lắm.
Chỉ nói mấy câu cho qua chuyện.