Mục lục
Nháp - Tuyệt Thế Long Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Phàm cười ha ha nói: “Sau bữa tối, tôi dẫn cô đi mua một vài bộ đồ ngủ, anh họ của cô có rất nhiều tiền.”
Vốn dĩ Đường Ngữ Yên định từ chối, nhưng khi nghe được Dương Phàm nói vậy, cô lại cảm thấy nhẹ lòng hơn chút.
Dù sao thì mặc quần áo công sở rất gò bó, đặc biệt là ở phần trước ngực, mặc nó khi làm việc nhà sẽ rất bất tiện.
Nếu không phải do chưa có lương thì cô đã mua từ lâu fôỉ.
Dương Phàm nói: “Nghiên cứu khoa học cho thấy mặc quần áo của JK để làm việc nhà thì tốt cho sức khỏe hơn mặc đồ ngủ, lát nữa tôi sẽ mua cho cô hai bộ.”
Đương nhiên là Dương Phàm đang nói mấy đỉều hết sức vô nghĩa về nghiên cứu khoa học, nhưng người có dáng người đẹp như Đường Ngữ Yên mà không mặc quần áo của JK thì quá đáng tiếc.
Đường Ngữ Yên vừa thái rau vừa hỏi: “Quần áo JK là gì?”
Dương Phàm ngồi dậy nói: “Cô có xem phim Tiếp quản đất nước chưa? Nữ chính trong
phim đó thường xuyên mặc thương hiệu này.”
“Tôi rất nhớ cái ổ cứng 700G trong máy tính trước đây của tôi.”
Dù chưa từng ăn thịt lợn nhưng cô đã từng nhìn thấy lợn chạy cho nên Đường Ngữ Yên cũng biết bộ phim về Tiếp quản đất nước đó không phải là một bộ phim hay.
Cô quay lại trừng mắt nhìn Dương Phàm: “Anh đang nhung nhớ nữ chính trong phim đó à?”
“Đúng thế, cô ấy rất xỉnh đẹp, cũng rất giống cô.”
Đường Ngữ Yên hít sâu một hơi, suýt chút thì bung luôn mấy cúc áo trước ngực, cô thở hổn hển nói: “Anh mới giống đó!”
“Sếp à, khi chúng ta dung tục cũng có thể đừng quá thẳng thắn như vậy được không?”
Dương Phàm giả vờ vô tội nói: “Sao lại nói tôi dung tục? Tôi chỉ nhớ Shizuka trong phim Doremon thôi, sao lại là dung tục được?”
Đường Ngữ Yên xoay người tiếp tục nấu ăn nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi lam bẩm: “Nếu thật sự anh đang nói về Shizuka thì tôi sẽ tự sát mua vui cho anh.”
Bên này Dương Phàm cười toét miệng, với
tu vi của hắn làm sao không nghe được Đường Ngữ Yên đang nói gì.
Sau khỉ cả hai ăn tối xong thì cùng nhau đỉ đến trung tâm thương mại.
Đương nhiên quần áo sẽ không được mua theo ý mà Dương Phàm muốn rồi.
Vốn đr Đường Ngữ Yên còn tưởng rằng người trả tiền là Dương Phàm nên hắn thích gì thì cô phải mua cái đó.
Chỉ là đôi tất lưới liền quần và chiếc quần yếm mà Dương Phàm để ý thì cô không thể nào mặc được.
Sau khỉ về đến Tân Giang Hoa Uyển thì đã khuya nên hai người ai về phòng nấy và đi ngủ.
Buổi chiều ngày hôm sau, Dương Phàm nhận được điện thoại của Tô Mộng Dao.
Cô ấy gọi để cảm ơn Dương Phàm vì đã giúp nhà họ Tô ký hợp đồng với tập đoàn Hồng Hạo, Tô Mộng Dao còn mời hắn đi ăn cơm.
Hai người họ đến nhà hàng và tìm một chỗ khá vắng vẻ ngồi xuống.
Bọn họ gọi vài món ăn đơn giản cùng với một chai rượu vang.
Tô Mộng Dao rót rượu rồi nâng ly lên với Dương Phàm: “Cám ơn anh đã giúp nhà em. Nếu như không có anh thì nhà họ Tô sẽ không có cơ hội hợp tác với tập đoàn Hồng Hạo.”
Dương Phàm cười nói: “Không có gì đâu, chú dì đã chăm sóc anh suốt sáu năm nên đây là việc anh nên làm mà.”
Hai người nhấp một ngụm rượu vang, sau khi đặt ly xuống thì bắt đầu dùng bữa.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, một lúc sau thì có một thanh niên trông có vẻ lưu manh đi đến.
Anh ta đi đến bên cạnh bàn ăn của hai người họ, nhìn Tô Mộng Dao rồi nói: “Cậu chủ của tôi mời cô một ly nước.”
Tô Mộng Dao liếc nhìn anh ta một cái rồi lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú.”
Thanh niên đó cười khẩy rồi kiêu ngạo nói: “Cậu chủ của tôi chính là Âu Dương Phi.”
Anh ta đã gặp loại tình huống này quá nhiều lần rồi, có mấy cô gái lúc đầu thì từ chối nhưng khỉ nghe thấy tên Âu Dương Phỉ thì ngay lập tức thay đổi thái độ.
Nghe được họ của người đó là Âu Dương, Dương Phàm ngẩng đầu lên hỏi: “Anh là người
của nhà họ Âu Dương sao?”
Người thanh niên nhìn thấy thế thì cười lạnh: “Đương nhiên rồi, ở Giang Thành này có mấy người là thiếu gia nhà Âu Dương? Mau để bạn gái của anh đi theo tôi đi, nếu chọc giận thiếu gia Âu Dương thì cái mạng của anh cũng bỏ đi đây.”
Dương Phàm cười nói: “ô? Nếu anh đã nói vậy rồi thì tôi cũng muốn xem thử cậu chủ nhà anh có gì tốt.”
Đột nhiên tính khí cáu kỉnh của người thanh niên nổi lên, anh đa đã nói ra tên thiếu gia Âu Dương ở Giang Thành rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người không hề biết sợ.
Không phải ai cũng có thể đối đầu với nhà họ Âu Dương được đâu.
Anh ta chỉ tay vào mặt Dương Phàm rồi mắng không hề nể nang gì: “Mẹ kiếp, mày…”
“Chát.”
Người thanh niên còn chưa nói hết câu đã bị Dương Phàm giáng cho một cái tát trời giáng khiến anh ta loạng choạng suýt nữa ngã ra đất.
“Cút.”
Nghe Dương Phàm nói vậy, người thanh niên che mặt quay đi, vừa đi vừa nói: “Mày dám
đánh tao? Chờ đó, mày chết chắc rồi.”
Nói rồi anh ta bỏ đỉ mất.
Những người đang dùng bữa ở những bàn bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này thì bắt đầu bán tán với nhau.
“Người đó là ai thế? Dám đánh người của thiếu gia Âu Dương?!”
“Đó không phải là Tô Mộng Dao của nhà họ Tô sao? Anh chàng này chắc là con rể tương lai của nhà họ Tô rồi, phải không nhỉ?”
“Vậy thì anh ta xong đời rồi, nhà họ Tô cũng chưa chắc bảo vệ được anh ta đâu.”
“Đừng nhiều chuyện nữa, bảo vệ anh ta sao? Không liên lụy đến nhà họ Tô là tốt rồi, người ta là người của thiếu gia Âu Dương đó.”
Tô Mộng Dao ngồi đối diện Dương Phàm nhìn thấy anh tự dưng đang yên đang lành lại động tay, vẻ mặt cô ấy tối sầm lại.
“Dương Phàm, chúng ta mau về thôi, anh đã đánh người ta, họn họ sẽ không bỏ qua đâu.”
Dương Phàm khẽ mỉm cười: “Anh cũng đâu có ý định bỏ qua, dù sao trên danh nghĩa thì em cũng là bạn gái của anh, nếu hôm nay bọn họ không nói một tiếng xin lỗi thì chuyện này không xong đâu.”
Tô Mộng Dao cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình: “Nhưng bọn họ là người của nhà họ Âu Dương, chúng ta mau về đi có được không? Có chuyện gì thì nóì sau đi.”
Ngay lúc này có một thanh niên sắc mặt lạnh lùng đì tới: “Bỏ đi sao? Ha ha, e rằng hôm nay hai người không đi được rồi.”
Người này khá tuấn tú, quần áo trên người anh ta là của thương hiệu Armani, trên người còn đeo rất nhiều trang sức.
Anh ta chính là Âu Dương Phỉ, thiếu gia của nhà họ Âu Dương.
Theo sau anh ta là một lão già tóc bạc trắng nhưng bước đi rất vững chãi, rất dễ nhận ra đây là một người luyện võ.
Nhìn thấy hai người họ thì Tô Mộng Dao biến sắc, nhưng Dương Phàm vẫn ung dung nhìn cô ây, mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng người đang dùng bữa xung quanh cũng ngẩng đầu lên xem kịch.
Âu Dương Phỉ đi tới trước mặt Dương Phàm, anh ta cười khinh thường: “Là anh đã đánh người của tôi?”
Người thanh niên lúc nãy bước ra từ phía
sau lưng lão già, trịch thượng nói: “Là anh ta, anh ta là người đã đánh em.”
Tô Mộng Dao vội vàng đứng dậy giải thích: “Là người của anh nói mấy lời khó nghe trước…”
Nhưng cô ấy còn chưa nói xong thì Âu Dương Phỉ đã trực tiếp ngắt lời cô ấy: “Người của tôi thích làm gì thì làm.”
“Muốn cướp người phụ nữ của tôi, tôi nghĩ anh không xứng đâu.”
Dương Phàm cười nói: “Tôi không cần anh nghĩ mà tôi muốn anh phải cảm nhận được.”
Hắn ra hiệu cho Tô Mộng Dao ngồi xuống rồi nói với Âu Dương Phi: “Nếu muốn xin lỗi thì làm nhanh đi, còn đợi lát nữa tâm trạng của tôi không vui thì coi chừng tôi đánh luôn anh đây.”
Hắn vừa nói ra câu này đã khiến không khí trong nhà hàng lặng ngắt như tờ.
Âu Dương Phi cười ha ha nói: “Thú vị thật đấy, đời này của tôi còn chưa gặp được ai kiêu ngạo như anh đâu.”
Những người xem náo nhiệt xung quanh cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn tán:
“Muốn thiếu gia Âu Dương xỉn lỗi mình sao, thằng nhóc đó sợ đến mất trí rồi à?”
“Chứ còn gì nữa? Dám đắc tội với thiếu gia Âu Dương, đúng là thắp đèn lồng đi vệ sinh mà, muốn chết rồi.”
“Tôi nhớ trước đây có một thương nhân giàu có ở ngoại thành đắc tội với thiếu gia Âu Dương, sau đó người ở tỉnh đó phải tìm đến xỉn tha thứ nhưng kết quả là còn chưa được tha thì đã bị đánh gãy chân.”
Âu Dương Phỉ tiến lên rồi nói: “Thiếu gia như tôi mà nhìn trúng người phụ nữ của anh thì anh phải nên cảm thấy may mắn mới đúng. Nếu còn không nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi giao cô ta cho tôi thì đừng trách sao tôi lại ra tay đánh người?”
Dương Phàm nheo mắt lại đứng lên nhìn anh ta rồi mỉm cười.
“Kẻ thua cuộc.”
Bất ngờ, hắn vươn tay túm lấy cổ của Âu Dương Phi rồi dùng sức ấn xuống, trực tiếp ấn mũi của Âu Dương Phì sát vào mặt bàn.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này, aỉ nấy đều há hốc mồm kinh ngạc.
Ngay cả lão già đứng phá sau Âu Dương Phi cũng không ngờ Dương Phàm lại dám ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK