Mục lục
Nháp - Tuyệt Thế Long Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi, được rồi, hai người đứng lên đi rồi nói chuyện.”

Thấy Chung Gia Phúc thực sự là một người hèn nhát, chắc cũng chỉ là một kẻ nói ra cho sướng miệng chứ cũng không phải là một người tội ác tày trời gì đó, vì vậy Dương Phàm cũng không so đo nữa.

“Ông biết tôi à?” Dương Phàm hỏi Chung Gia Nghĩa vừa mới đứng dậy.

Chung Gia Nghĩa vội vàng nói: “Lần trước ở nhà hàng Tây Darwin, tôi có đi theo bên cạnh Thiệu tứ gia nên đã may mắn gặp được ngài Dương.”

Dương Phàm không hỏi nhiều nữa, nói: “Tiền quần áo vẫn phải đền, mở mã QR nhận tiền của anh ra đây.”

Chung Gia Phúc vội vàng nói: “Ngài Dương nói đùa rồi, ban đầu quần áo là do chính tôi mua cho cô ấy nên không cần bồi thường đâu.”

Dương Phàm cũng không kiên quyết nữa: “Tuỳ anh vậy, hôm nay gặp được tôi coi như là anh may mắn, sau này đừng phách lối như thế nữa, không phải ai cũng tốt bụng giống như tôi đâu.”

Hai cha con nhà họ Chung gật đầu liên tục.

Tô Mộng Dao suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười.

Anh tốt bụng ư? Có phải anh đã hiểu sai gì về khái niệm của từ tốt bụng không?

Chung Gia Nghĩa vui mừng khôn xiết khi thấy Dương Phàm không so đo nữa, ông ta vội vàng chào hỏi Dương Phàm rồi rời khỏi đây.

Ông ta rất sợ ở lại lâu thì hắn sẽ thay đổi ý định mất.

Sau khi những người khác rời đi, Trương Nguyệt Anh nói với Dương Phàm: “Cảm ơn cháu, Thanh Hải, à, Tiểu Phàm.”

Dương Phàm xua tay rồi hỏi: “Dì Trương, cháu nhớ lúc đó không phải dì đang làm giám đốc văn phòng gì đó ư, tại sao bây giờ lại đi làm nhân viên phục vụ thế?”

Trương Nguyệt Anh thở dài nói: “Sau khi chồng của dì mất đi, người lãnh đạo ở đơn vị đó cứ thường xuyên nói bóng gió với dì, muốn lợi dụng dì để đạt được lợi ích riêng.”

“Lúc đó dì còn trẻ tuổi nóng tính nên đã ra tay với ông ta, sau đó lại bị chuyển công việc đến bộ phận hậu cần để dọn dẹp nhà vệ sinh, vì tức giận quá nên dì đã xin nghỉ việc.”

“Sau đó dì lại làm việc tại một nhà xưởng đánh ốc-vít. Đãi ngộ cũng tạm được nhưng thời gian làm việc quá dài. Mấy năm gần đây, sức khỏe của Đại Cường lại xuất hiện vấn đề, để tiện chăm sóc cho thằng bé nên dì đành phải xin nghỉ việc, đi tìm một công việc làm thời gian ngắn hơn.”

Dương Phàm tiếp tục hỏi: “Thân thể của Đại Cường bị làm sao vậy, bây giờ không sao chứ?”

Trương Nguyệt Anh lại thở dài, đôi mắt đã ngân ngấn nước mắt.

“Ba năm trước, thằng bé bị mắc bệnh ALS, cho nên số tiền tiết kiệm mà dì cực khổ kiếm được cũng đành tiêu hết để chữa bệnh cho thằng bé.”

“Bệnh ALS? Dương Phàm, anh có thể chữa khỏi bệnh này không?” Ngay lúc Tô Mộng Dao vừa nói câu này ra khỏi miệng, chính cô cũng cảm thấy buồn cười.

Bệnh ALS là một vấn đề khó khăn trong y học thế giới, làm sao hắn có thể chữa khỏi được?

Dương Phàm thản nhiên nói: “Để anh đi xem kỹ lại rồi mới nói được.”

Nói xong, Trương Nguyệt Anh đưa bọn họ đi gặp Cao Đại Cường.

Dù sao Trương Nguyệt Anh cũng đang trong giờ làm việc, bà ấy đang do dự định nhờ người đi làm giúp.

Dương Phàm lại trực tiếp kéo bà ấy đi.

“Đợi quay về cháu sẽ kiếm cho dì một công việc khác, đừng làm ở đây nữa.”

Người quản lý vừa rồi rõ ràng có khả năng giúp bà ấy giải quyết vấn đề, chỉ là anh ta không muốn quan tâm nhiều mà thôi.

Đến cả nhân viên của mình còn không bảo vệ được thì không cần phải giữ lại công việc này làm gì.

Dương Phàm và Trương Nguyệt Anh bắt một chiếc taxi đi, còn Tô Mộng Dao thì lái chiếc Ferrari đi theo phía sau bọn họ.

Cô ấy rất đồng cảm cho cảnh ngộ của Cao Đại Cường, trong lòng thầm cầu nguyện, hy vọng Dương Phàm thật sự có cách.

Ở trong xe, Dương Phàm biết được hai mẹ con Cao Đại Cường sống trong một căn phòng cho thuê, Lão Lạc của Bách Thảo Đường thỉnh thoảng sẽ dành thời gian đến giúp anh ta châm cứu.

Làm vậy cũng chỉ có thể duy trì sự sống, còn một người sống được bao lâu thì một phần vẫn phải phụ thuộc vào ý chí của người đó.

Ba người bọn họ đến căn nhà trọ, đó là một căn nhà trọ có một phòng ngủ nhìn rất cũ kỹ, Trương Nguyệt Anh thì sống ở tầng một.

Đi vào nhà, Dương Phàm nhìn thấy cảnh tượng căn nhà chỉ có bốn bức tường, trong toàn bộ phòng khách chỉ có một chiếc giường lớn và một cái bàn bên cạnh giường, trên đó có quần áo và đồ dùng hàng ngày được sắp xếp gọn gàng.

Có một thanh niên cao to đang nằm trên giường, người này chắc là Cao Đại Cường.

Nhìn thấy cảnh này, nước mắt Tô Mộng Dao lập tức trào ra.

Ai có thể ngờ một người bạn thời thơ ấu của mình lại gặp phải chuyện thế này chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK